Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167 Trần Công Dân Tốt

Chương 167

Trần Công Dân Tốt


Sau khi đóng trang web lại, Trần Nặc đem máy tính và USB cất đi, nhìn thoáng qua thời gian.


Đúng 8 giờ tối.


Cửa phòng vang lên tiếng gõ.


Trần Nặc đi qua mở cửa, đã nhìn thấy Lỗi ca đứng ở ngoài cửa.


"Vất vả ngươi. Cám ơn ngươi, Lỗi ca."


Lỗi ca khoát khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, chuyện này cũng quá nhỏ, không đáng để nói cảm ơn."


Trần Nặc lắc đầu: "Kia là em gái của ta, so trời còn lớn, đương nhiên phải cảm ơn."


Nói xong, dẫn Lỗi ca vào cửa.


Trần Tiểu Diệp nhận ra Lỗi ca. Những ngày này, thời điểm cuối tuần bát kỳ, Trần Nặc sẽ ôm cô bé tới trong tiệm chơi.


Có thể nói, nếu như nói thái độ của Lỗi ca đối với Trần Diêm La, giống như đang hầu hạ tiểu tổ tông.


Vậy đối đãi với Tiểu Diệp Tử chính là đem từ "giống như" kia bỏ đi.


Lỗi ca năm nay đã ba mươi, còn chưa kết hôn, không có con, cùng Tiểu Diệp Tử cũng rất là hợp ý.


"Tiểu Diệp! Nhìn xem là ai tới?" Trần Nặc cười.


Trần Tiểu Diệp thả tay đang cầm bút màu xuống, nhìn thoáng qua, liền bắt đầu cười lên.


"Thúc thúc đầu trọc!!!"


Được rồi, một câu nói kia khiến trái tim của Lỗi ca liền bị đâm hạ.


"Cái kia, Tiểu Diệp Tử a, thúc thúc là thúc thúc, chúng ta có thể không đề cập tới việc đầu trọc nha."


Nói rồi, Lỗi ca đi qua ôm đứa bé.


Tiểu Diệp Tử cho phép Lỗi ca ôm mình — điểm ấy cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai người còn rất tốt.


"Được rồi, có chuyện gì ngươi mau đi đi, ta trông đứa bé cho, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì!" Lỗi ca vỗ bộ ngực.


"Vậy liền nhờ ngươi." Trần Nặc thở dài, kéo em gái qua: "Nhớ đi ngủ đúng giờ! Phải nghe lời thúc thúc, có biết không?"


"Ai!" Diệp Tử nhếch miệng: "Vậy ngươi về sớm một chút."


"Được."


Trong lòng Trần Nặc tăng thêm một câu: Chôn người xong liền về!


Một đêm này, Trần Nặc xách theo cái túi du lịch mà mình đã chuẩn bị xong rồi ra khỏi cửa.


Tại khách sạn Khương Anh Tử ở, Trần Nặc thuê một gian phòng… Không dùng tên của mình.


Phòng do Lý Dĩnh Uyển mở.


Sau khi vào ở, Trần Nặc ngồi trên ghế sa lon bên trong gian phòng, yên tĩnh lâm vào trạng thái suy tư.


Ngay tại lầu ở phía trên hắn, cùng một vị trí, chính là phòng của Khương Anh Tử.


Đêm thứ nhất, không có chuyện gì.


Tất cả nhìn như bình an vượt qua.


Trần Nặc cuộn chân ngồi ở trên ghế sa lon.


Tâm tình của Diêm La đại nhân vào giờ khắc này, vô cùng…


Không tốt.


Suốt cả một buổi tối, vào lúc trước nửa đêm, Trần Nặc rất cẩn thận dùng "Năng lực đặc thù" của mình từng chút một nhìn trộm các gian phòng gần đây.


Hắn ở phòng 1108, Khương Anh Tử ở phòng 1208.


Vì để tìm được người ám sát đang ẩn nấp, Trần Nặc dứt khoát đem tất cả gian phòng từ tầng 11 đến tầng 13, toàn bộ bao phủ trong phạm vi quan sát của mình.


Sau đó.


"Móa nó, qua loa."


Các ngươi biết thời điểm cuối tuần, ban đêm tình huống trong khách sạn bình thường đều là như thế nào sao?


Trần Nặc hiện tại đã biết!


Cả một đêm.


Vào lúc nửa đêm, Trần Nặc đã nghe lén được rất nhiều bí mật mà không ai biết được.


Người đàn ông trong phòng 1204 không quá được a, giọng người phụ nữ đang kêu có chút giả.


Bên trong phòng 1303, rõ ràng là không thương được giá cả, sau đó người đàn ông này đã tranh luận cùng đối phương trong một thời gian dài về vấn đề này.


Bên trong phòng 1112, mẹ nó, thật không tin được! Ba người đang đấu địa chủ!


Kịch bản của phòng 1217 càng đặc sắc, lúc đầu người đàn ông gọi điện thoại hàn huyên với bạn gái rất lâu, tình ý rả rích thâm tình giống như biển cả, sau nửa đêm, bỗng nhiên truyền đến thanh âm đơn đấu của hai cao thủ.


Hơn nữa cao thủ lâm thời được triệu hồi đến, còn mẹ nó là một vị vận động viên quốc tế.


Chỉ nghe thấy vị tuyển thủ quốc tế này, một hồi kêu to: Yes! Yes! Yes!


Một hồi lại đổi giọng kêu to: NO! NO! NO!


Mà sau đó, quán quân căn phòng kỳ hoa cũng đã được xác định!


Danh hiệu cực kỳ kỳ hoa thuộc về phòng 1118!!


Một trận đấu kịch liệt diễn ra trong phòng 1118 vào lúc nửa đểm, tuyển thủ nhà gái đắc thắng rời đi.


Nhưng mà tuyển thủ nhà gái kia sau khi ra khỏi phòng, thế mà mẹ nó không hề rời khỏi khách sạn, mà là quay đầu vào thang máy đi lên tầng trên, liền tới phòng 1204! Tiếp tục một trận chiến đấu kịch liệt mà ngắn ngủi!


Vẫn chưa xong!


Vị nữ chiến sĩ cường đại này, sau khi đánh bại tuyển thủ phòng 1204 xong, lần nữa ra ngoài vào thang máy lại đi phòng 1314!


Diêm La đại nhân biểu thị: Ta mẹ nó khâm phục nha!


Tinh thần nghề nghiệp thật cảm động!


Vào lúc hừng đông, Trần Nặc mang một đôi mắt quầng thâm đứng trước gương toilet, thở dài.


Tám năm a…


Chuyện này đối với một thiếu niên… Đã tám năm…, quá tàn nhẫn nha!


Tới buổi trưa, Trần · Diêm La · Nặc đỏ cả đôi mắt, tâm ma nhất thời! Tại lúc em gái chân dài vụng trộm chạy tới đưa điểm tâm cho hắn, Lý Dĩnh Uyển vừa vào cửa đã nhìn thấy Trần Nặc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt phảng phất muốn ăn người.


Trong lòng Đom đóm mừng thầm: Đây là… Rốt cục sắp xảy ra sao?


May mắn, trong lòng Trần Nặc mặc niệm vô số lần… Sau đó, cưỡng ép đem em gái chân dài đẩy ra khỏi cửa.


Nghiệp chướng a!!!


Các ngươi có biết, kiểm tra phòng trong khách sạn, chuyện thống khổ nhất là gì không?


Đáp án: Bởi vì đây là khách sạn, khách ở gian phòng này, có khả năng qua ngày thứ hai liền thành người khác!


Cho nên, dù là đêm trước đã giám sát qua những gian phòng này, đêm ngày thứ hai, vẫn phải một lần nữa giám sát!


Đêm thứ hai.


Trần Diêm La mang một đôi mắt thâm quầng, trên trán gân xanh nhảy loạn, nghe bên trong phòng 1106, một trận tam quốc sát kịch liệt đang được triển khai hừng hực khí thế.


Hơn nữa mấy vị đối thủ còn thích dùng tiếng hò hét nhiệt tình mà sung mãn cổ vũ lẫn nhau, tăng cao khí thế!


Trần Nặc nghe được nửa giờ, thực sự chịu không được…


Không, thực sự kìm nén không được một viên tâm lý chính nghĩa trong lòng.


Cầm điện thoại lên, cắm vào một chiếc sim điện thoại chưa đăng ký tên được mua ở chợ, bấm một dãy số!


"Uy! Cảnh sát? Ta là một nhân viên trong khách sạn XX, ta báo cáo với ngươi với tinh thần chính nghĩa và tư cách một công dân tốt, bên trong phòng 1106 của khách sạn có người đang…"


Nói một hơi, Trần Nặc nói thêm một câu: "Làm ơn đừng tiết lộ thân phận của công dân tốt! Xin cảm ơn!"


Sau khi cúp điện thoại, Trần Nặc bắt đầu đếm ngược.


Nửa giờ sau, một chiếc xe tuần tra đã đứng trước cửa lầu dưới của khách sạn.


Sau một lúc lâu, phòng 1106 đang chiến đấu kịch liệt bông nhiên im bặt…Sau một trận âm thanh loạn ầm ầm, ba vị đam mê trò chơi tam quốc sát cuồng nhiệt, bị sứ giả chính nghĩa mang đi.


Hừ, 5000 đồng tiền phạt cùng với giam giữ hành chính 15 ngày, lấy đi không cảm ơn!


Chương 167

Bình Luận (0)
Comment