Chương 1677
Một Bước Xa (1)
Trong tiếng pháo nổ vang, sương mù lượn lờ.
Đồng nghiệp trong nhà máy chung quanh, các chàng trai trẻ và các cô gái cười hi ha ha đẩy nhau về phía trước.
Hai thanh niên trẻ tuổi cường tráng trong hai đoàn xe dùng sức đẩy Trần Kiến Thiết đang mặc một chiếc áo sơ mi đã giặt sạch trước đó ra.
Chuyện kết hôn trong thời đại này rất đơn giản. Trên ngực Trần Kiến Thiết có một đóa hoa đỏ tượng trưng cho thân phận chú rể, tiếp đó trên khuôn mặt cực kỳ bóng dầu… Có lẽ lúc thức dậy buổi sáng đã bôi nửa chai kem.
Tiếp đó là Âu Tú Hoa rụt rè xuống xe.
Chiếc xe này rất đơn giản, không phải là một chiếc xe mui trần - trong những năm thời kỳ thập niên 80, loại xe mui trần này chỉ có các nhà lãnh đạo mới có được. Đối với những người bình thường thật sự quá xa xôi.
Mà chiếc xe hiện tại, chỉ là một chiếc xe tải nhỏ dùng để vận chuyển trong đội xe của nhà máy.
Trên đầu xe có một thứ đồ chơi giống như đóa cẩm tú cầu đỏ, hai bên còn treo dải ruy băng. Kính chắn gió được dán một cặp chử hỉ màu đỏ cực lớn.
Sau khi pháo nổ hết, ở trong thanh âm ồn ào của những người bên cạnh, Trần Kiến Thiết ôm Âu Tú Hoa vừa mới từ trên xe nhảy xuống, vẻ mặt đắc ý giống như tướng quân đánh thắng trận khải hoàn trở về, trong tiếng cười hi hi ha ha của mọi người, ôm Âu Tú Hoa sải bước đi về nhà.
Vẫn là căn phòng ký túc xá trong nhà máy ban đầu.
Nhưng bởi vì kết hôn, Trần Kiến Thiết tìm lãnh đạo náo loạn một tháng, rốt cục thành công chiếm được quyền phân phối ký túc xá này —— về sau nơi này chỉ thuộc về một mình hắn.
Hơn nữa cũng đi cửa sau quà cáp các loại, nghe nói đợt chia phòng tiếp theo của nhà máy, hai vợ chồng Trần Kiến Thiết cùng Âu Tú Hoa sẽ bị chuyển đến vị trí cao hơn trong danh sách.
Trần Kiến Thiết ôm cô dâu vào phòng, hai người bạn của hắn bắt đầu lần lượt hút thuốc ở bên ngoài ——không phải là loại thuốc lá tốt gì, cũng chỉ là loại Đại Trọng Cửu hoặc là Trung Nguyên.
Thời đại này, đừng nói là Hoa Tử, Hồng Tháp Sơn đều được xem là loại thuốc lá xa xỉ.
Kẹo mừng cưới cũng không được bao nhiêu.
Không còn cách nào khác, đầu những năm 80, vật tư khan hiếm.
Thời đại này, đường, thuốc lá và rượu vẫn luôn chịu sự kiểm soát, tất cả đều là sản phẩm độc quyền của nhà nước.
Trong thời đại này, nơi nào cũng có thứ mà người của mấy chục năm không hiểu được - nơi nào cũng sẽ có doanh nghiệp nhà nước mang tên "Công ty Đặc sản Đường, Thuốc lá, Rượu".
Các loại kẹo cưới pha trộn với nhau.
Một phần nhỏ là mua về từ các công ty rượu đường thuốc lá với phiếu đường, loại kẹo "thỏ trắng lớn" hoặc kẹo "hạnh phúc".
Trong thời đại này, mấy món đồ chời này đều là thứ đồ xa xỉ, hiểm có, ít ai mua nó.
Hơn nữa, phần lớn số kẹo này là do Trần Kiến Thiết tìm người mua từ nông thôn về —— keo mạch nha do nhà nông tự làm, sau đó cắt thành miếng nhỏ.
Cũng may ở thời đại này, mọi người đều không giàu có.
Chỉ những thứ này là đủ để khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ.
Nơi này là khu sinh hoạt nhà máy, cái gọi là hàng xóm cũng đều là công nhân trong cùng một nhà máy, thật ra mọi người đều hiểu nhau rất rõ, cuộc sống cũng đều như nhau.
Mẹ của Trần Kiến Thiết, lão thái thái đương nhiên cũng được đón tới.
Vào trong phòng, phòng ký túc xá đơn vốn chật hẹp đã được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề.
Chiếc giường tầng đã bị dỡ bỏ từ lâu, thay vào đó là chiếc giường đôi bằng gỗ mới được chế tạo ra, chăn ga gối đêm mới tinh.
Trong phòng có chậu rửa mặt, ống nhổ, bình nước ấm mới, trên cửa kính cũng được dán cặp chữ hỉ.
Thiết bị gia dụng… Cũng không có gì.
Đèn điện, cộng với một đài phát thanh.
TV thì không cần phải nghĩ đến - ở thời đại này, bất cứ ai có được một chiếc TV đen trắng trong nhà, đó gần như có thể là một trong những thứ nổi bật nhất cả con phố.
Chiếc đài phát thanh này, là một món đồ cũ đã qua sử dụng, là Trần Kiến Thiết đã nhờ vả bạn bè, đổi lấy từ một bộ phận sửa chữa thiết bị gia dụng, tìm bạn bè sửa lại, chức năng của đài phát thanh đã không thể sử dụng.
Nhưng vẫn có thể phát được băng. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ hơi bị nhiễu—— nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Một phòng ký túc xá không lớn, ghế sô pha gì đó cũng không cần nghĩ tới.
Một là không có tiền để mua … Cho dù tìm thợ mộc làm một cái, diện tích trong nhà cũng quá nhỏ, cũng không có chỗ để bày.
Cho nên lão thái thái thân làm phụ huynh, cũng chỉ có thể ngồi trên một chiếc ghế đẩu, để cho một đôi vợ chống cúi đầu hành lễ với bà.
Một vị giám đốc đoàn xe đến nhà máy, xem như là lãnh đạo của đơn vị, tới nói đơn giản hai câu.
Đại loại là: Tương kính như tân, hiếu kính người già.
Tất nhiên, còn không quên nói thêm về chính sách quốc gia cơ bản của thời đại: Tuân thủ kế hoạch hóa gia đình.