Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 17 - Chương 17 Xử Lý

Chương 17

Xử Lý


Hắn biết rõ bản thân đã đạp phải mìn.


Giờ khắc này, toàn bộ thần kinh của Trần Nặc đều bình tĩnh!


Mìn chống bộ binh M2.


Nặng chừng 2.9 ki-lô-gam, mở chốt sẽ nổ, ngòi nổ kim loại, địa lôi nhảy cao 2 m.


Phạm vi sát thương hiệu quả, bán kính 10m.


Nói một cách đơn giản: Nếu như hiện tại Trần Nặc đứng lên, hắn nhất định phải chết!


Ngòi nổ đã được kích hoạt, lò xo áp suất đã được dẫn điện.


Hiện tại chỉ cần đầu gối của hắn dời đi, như vậy lôi trong vỏ Lôi sẽ giống như lò xo bị ép xuống, trực tiếp nhảy lên, sau đó…


Oanh!


Trần Nặc suy nghĩ hơn mười giây, sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí di chuyển thân thể của mình, để cho bản thân quỳ đứng lên, đầu gối trái vẫn đang đặt ở bên trên địa lôi, không chút nhúc nhích!


Trần Nặc bắt đầu cởi áo ngoài!


Đồng phục xanh trắng xấu xí bị hắn cỡi ra, hắn cẩn thận từng li từng tí lấy cái kéo ra, cắt ra một tấm vải từ đồng phục. Sau đó từng chút một, kê lót dưới đầu gối của mình.


Quá trình này vô cùng chậm chạp, mất trọn vẹn năm phút đồng hồ.


Tay của hắn vẫn luôn ổn định, dù là nước mũi chảy ra cũng đều bị đông cứng trong cái lạnh, thế nhưng hai tay Trần Nặc vẫn dị thường ổn định như tảng đá!


Làm xong hết thảy, hắn bắt đầu lấy ra mấy cây kẹp giấy lớn nhất từ trong ba lô.


Một cây tách thẳng ra, sau đó lại kéo căng viền của tấm vải được kê lót dưới chân, dùng kẹp giấy cắm xuống, đính thật sâu trên mặt đất!


Hắn dùng hết mười sáu cây kẹp giấy, sau đó xác định tấm vải đã được đính chặt trên mặt đất.


Cái này đã tạo thành một túi áp lực.


Trần Nặc suy nghĩ một chút, hít sâu vài cái, cũng không có tự tiện hoạt động, mà lại lấy ra một cây bút chì tự động.


Cẩn thận từng li từng tí rút ra một căn chì.


Thời điểm lần thứ nhất, tay của hắn đã thoáng run lên một phát, chì của bút chì tự động đã bị hỏng.


Sắc mặt Trần Nặc bình tĩnh, một lần nữa rút ra cây thứ hai.


Cả quả trình về sau, Trần Nặc dùng hai ngón tay nắm lấy chì, từ tấm vải nằm phía dưới mặt đất, mò tới xác địa lôi.


Hắn cần dùng cái chì này, một lần nữa cắm vào chốt an toàn của địa lôi, bổ khuyết lại lại ngòi nổ địa lôi.


Do đó lại để cho địa lôi bị kích hoạt này, một lần nữa ngủ say.


Quá trình này, hắn dùng trọn vẹn mười lăm phút.


Từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, rơi vào trong đất bùn màu đen…


"Tiết mục kế tiếp, dàn hợp xướng《 Cùng một ca khúc 》, người biểu diễn, ban đồng ca của trường trung học số 8 JN!"


Trong thính phòng nhỏ theo phong cách kiểu tiểu lễ đường, Tôn giáo hoa cùng các học sinh nối đuôi nhau mà lên.


Dưới đài, các học sinh đã ngồi đầy đủ.


Tôn giáo hoa có chút mất hồn mất vía.


Nàng đã hai ngày không gặp được tên gia hỏa đáng ghét kia rồi.


Vào ngày đầu tiên điểm danh, Lưu lão sư báo cáo sỉ số đầy đủ, thế nhưng chính mình giống như cũng không có thấy được khuôn mặt luôn mang theo vẻ tươi cười kia của Trần Nặc.


Được rồi, có thể là chính mình nhìn lầm.


Nhưng hôm nay thời điểm điểm danh bên trong tiểu lễ đường, bản thân có thể xác định người kia căn bản không ở đây.


Mà sau đó Lưu lão sư còn nói, hắn phái Trần Nặc đi ra ngoài mua nước khoáng cho mọi người rồi.


Hừ, Tôn giáo hoa là người đầu tiên không tin!


Mua nước khoáng?


Lưu lão sư đáng ghét kia, nhất định đã bắt Trần Nặc ra ngoài mua thuốc lá cho hắn rồi!


Tên gia hỏa đáng ghét này! Sau khi trở về bản thân phải cùng cha nói rõ mọi việc! Sao có thể bặt nạt học sinh như thế!


Lạch cạch!


Một âm thanh kim loại va chạm rất nhỏ cơ hồ không nghe thấy được, trong lỗ tai Trần Nặc, tựa như là bầu trời!


Hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.


Chì đã được cắm trở lại như một cầu chì thay thế.


Ân, như vậy hiện tại có lẽ địa lôi đã lại ngủ say rồi…


Ách… Đay là lý thuyết.


Bất quá Trần Nặc còn có phương pháp an toàn thứ hai, chính là đã dùng tấm vải đồng phục làm trọng lực thay thế.


Có thể tận sức áp chế lò xo trên vỏ mìn, không để cho Lôi Thể nhảy ra kíp nổ.


"Hai cái phương án bảo vệ, chắc có lẽ ông trời sẽ không đùa nghịch ta đi." Trần Nặc thấp giọng cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm


"Ông trời, ngươi tiễn ta trở lại thời đại này, chắc hẳn sẽ không để cho ta nhanh như thế liền đi gặp ngươi."


Hắn ngừng thở, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu gối, sau đó như là như thiểm điện nhanh chóng nhảy qua một bên!


Động tác chiến thuật của hắn vô cùng nhanh nhẹn.


Sau đó…


Tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Trần Nặc không có đợi đến được âm thanh phát nổ.


Hắn biết rõ bản thân an toàn rồi.


Trần Nặc chậm rãi đứng dậy, vuốt vuốt nửa thân thể đã tê.


Sau một phút đồng hồ, hắn đi ra khỏi khu vực mìn, sau đó cúi người chạy rất nhanh ở trên cánh đồng bát ngát.


Hai trăm mét sau, hắn nhảy vào trong một hố binh.


Loại hố bình như thế này có rất nhiều ở biên cảnh.


Nhưng lần này, chuyện ngoài ý muốn lại lần nữa xảy ra!


Thời điểm Trần Nặc nhảy vào hố binh chưa kịp đứng lên, bỗng nhiên ở phía nam, hai thân ảnh trước sau cũng nhảy vào trong hố binh!


Chiến phục màu đen, mũ bảo hiểm phảng phất như kiểu Mỹ, còn có trường súng tự động M…


Ách…


Bạch Hổ đoàn… Ah, Hậu Duệ Mặt Trời?


Hai bên tựa hồ đều sửng sốt một giây.


Hai tên gia hỏa đối diện đại khái cũng không thể nào nghĩ tới trong hố bình này thế nhưng còn có người!


Đặc biệt là ở biên giới, những cái hố binh như vậy cũng phải có mấy trăm cái!


Hết lần này tới lần khác lại trùng hợp nhảy vào chung một cái!


Duyên phận a!


Ngươi nói, có khó xử không?


"A Tây Bát!" Một tên quân nhân trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, giơ lên khẩu súng hướng về Trần Nặc…


"Ánh sao trải đầy cả thời thơ ấu, gió và mưa đi hết các ngỏ nhỏ của thế giới."


Bên trong dàn hợp xướng, Tôn giáo hoa nhàm chán nhép miệng theo lời bài hát — nhưng căn bản là cô cũng không có phát ra âm thanh.


"Cùng một cảm giác, cho chúng ta cùng một khát vọng…"


Trần Nặc đáng ghét!


Đồ quỷ sứ đáng ghét a!!!


Ánh mắt Tôn giáo hoa vẫn đang tìm tòi bốn phía trong thính phòng, hy vọng có thể tìm được khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười đáng ghét ở góc nào đó trong thính phòng…


Chương 17

Bình Luận (0)
Comment