Chương 1700
Tiểu Bối Bổn Môn! (2)
viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------
Nam Cung Thiết Trụ cười vui vẻ, lại thành thành thật thật hành lễ với Tống Xảo Vân, sau đó nói: "Sư tổ, vậy sư tổ dùng cơm trước, ta liền nhanh chóng trở về, trong môn còn có không ít việc phải làm."
Nam Cung Thiết Trụ nói xong, cầm hộp thức ăn mà mình mang đến, quay đầu muốn ra khỏi hang động.
Tống Xảo Vân vốn cười tủm tỉm đang muốn nhìn theo hắn rời đi, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
"Nam Cung, ngươi chờ một chút!"
Tống sư nương bỗng nhiên nhảy ra một bước, một tay đè lại bả vai Nam Cung Thiết Trụ, kéo hắn về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài hang động.
"Có sát khí!"
"Ha?"
Nam Cung Thiết Trụ sửng sốt, nhưng chớp mắt đã thấy Tống Xảo Vân phi thân chạy ra ngoài, trong nháy mắt, người đã biến mất.
…
Tôn Khả Khả cảm thấy bên tai mình có gió thổi qua, thân thể như mây bay.
Không phải cô đang tự bay!
Mà là sợi dây thừng trong tay đang mang theo cô bay!
Trong chốc lát, Tôn Khả Khả cảm giác như mình đã biến thành người nhện, hoặc là Tarzan, cầm sợi dây thừng trong tay, quân vào từng gốc cây lớn trong rừng cây, nắm tới ném lui, bản thân đã bị ném càng xa.
Người phụ nữ trung niên phía sau đã cầm kiếm đuổi theo, miệng hô cái gì đó, Tôn Khả Khả một chữ cũng nghe không rõ.
Trong miệng cô cũng đang hét lên.
Hét lên tương đối đơn giản.
"Cứu ~ mạng ~ ah ~~~~~~ ~ "
…
Xẹt!
Một bóng người bỗng nhiên bay ra xuất hiện trước mắt, sau đó liền thấy người này dùng một tay nắm chặt lấy một đầu của Khốn Tiên Tác, dùng sức kéo một cái, liền kéo Tôn Khả Khả giữa không trung xuống.
Tôn Khả Khả kêu thảm thiết một tiếng, vốn tưởng rằng mình sợ không chết cũng sẽ ngã trọng thương, lại cảm giác được một cỗ lực lượng nhu hòa áp vào trên thắt lưng của mình rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Tôn Khả Khả cũng cảm giác được hai chân đáp trên mặt đất, tác dụng của quán tính khiến cô lảo đảo bảy tám bước, Khốn Tiên Tác trong tay kéo lại, rốt cục mượn khí lực đứng vững.
Trước mắt Tôn Khả Khả hoa lên, sau đó liền nhìn thấy một người trông quen thuộc, trong lỗ tai cũng nghe thấy thanh âm mà mình quen thuộc.
"Khả Khả? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi vừa kêu cứu gì?"
Tôn Khả Khả thấy rõ người trước mặt, bỗng nhiên tất cả sợ hãi trong lòng đều hóa thành ủy khuất, kêu một tiếng: "Tống sư mẫu!!!"
Một đầu đâm vào trong ngực Tống Xảo Vân, dùng sức ôm lấy Tống Xảo Vân.
Tống Xảo Vân đang nhíu mày, đưa tay ôm lấy Tôn Khả Khả, còn chưa kịp hỏi cái gì, đã thấy người phụ nữ trung niên đã đuổi theo ra khỏi rừng cây, chạy đến trước mặt.
"Ngươi?"
Tống Xảo Vân sửng sốt.
Còn tưởng rằng Tôn Khả Khả gặp phải nguy hiểm gì đây? Hóa ra là người quen.
"Ngươi truy đuổi Tôn Khả khả làm cái gì? Sao cô bé này lại đến đây?" Tống Xảo Vân đang hỏi, lại phát hiện Tôn Khả Khả trong ngực bị dọa trốn sau lưng mình, muốn lôi kéo Tống XảoVân chạy đi: "Tống sư mẫu, chạy đi! Đây là kẻ xấu, cô ta cầm kiếm đuổi theo ta nãy giờ!"
Tống Xảo Vân dùng sức đè Tôn Khả Khả lại, lắc đầu nói: "Đừng sợ. Không sao đâu."
Quay đầu nghi hoặc nhìn người phụ nữ trung niên, ý muốn nói: Chuyện gì vậy?
Hiện tại người phụ nữ trung niên đã bình tĩnh lại: "Cô bé này có chút quan hệ với bí mật bổn môn ta, ta muốn tìm cô ấy hỏi rõ ràng."
Tống Xảo Vân nhíu mày: "Bí mật môn phái ngươi sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ trung niên trịnh trọng gật đầu.
Thần sắc Tống Xảo Vân cũng trở nên nghiêm túc.
Sau lần cô phát điên trước đó, Trần Nặc đã giữ cô ở trong Thanh Vân môn để trị liệu, mấy ngày nay, cô vẫn luôn ở phía sau Thanh Vân môn, người phụ nữ trung niên cứ cách ba năm bữa lại tới trị liệu cho cô.
Mấy ngày nay, cô ấy tất nhiên cũng hiểu rõ thủ đoạn cùng bản lĩnh của người phụ nữ trung niên này, cũng từng chút từng chút biết được không ít tình huống về môn phái ẩn thế cổ xưa "Thanh Vân môn" này.
Đây là loại môn phái ẩn thế thật sự, có truyền thừa cổ xưa, có bí pháp thần thông.
Nếu đem ra so sánh, loại truyền thừa luyện cổ võ trong thế tục như Tống gia mình chỉ là tiểu môn, thật sự giống như người phụ nữ trung niên này đánh giá: lạc hậu.
Lúc Tống gia nhà mình còn đang luyện công phu đấm đá.
Môn phái nhà người ta đã chơi tới phạm trù giống như tu tiên rồi a!
Sau khi biết được, sự kiêng kỵ cùng kính sợ đối với Thanh Vân môn, cũng là ngày càng tăng.
Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là cảm kích —— nếu không nhờ người phụ nữ trung niên này hỗ trợ, Tống Xảo Vân biết bệnh điên của mình cũng không dễ dàng bị khống chế như vậy. Hơn nữa mấy ngày nay, số lần phát tác cũng càng ngày càng ít, cẩn thận nhớ lại, gần đây đã hơn nửa tháng, cũng chưa từng phát tác qua một lần.
Người phụ nữ trung niên này nói, nhiều nhất là ba năm tháng nữa, mình cũng coi như là khỏi hẳn.
"Sợ là có hiểu lầm gì đó." Tống Xảo Vân vẫn khách khí ngăn cản, nói với người phụ nữ trung niên: "Nhưng đứa nhỏ này, từ nhỏ ta đã quen biết, con bé chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng luyện qua bản lĩnh gì. Hơn nữa, con bé còn là học trò của chồng ta, cha con bé cũng là đồng nghiệp của chồng ta, có thể xem là hậu bối của ta.
Có gì, chúng ta lại từ từ nói, ngươi đừng làm đứa bé hoảng sợ."