Chương 1702
Tiểu Bối Bổn Môn! (4)
"Ta… Ta thực sự chưa từng học qua!" Tôn Khả Khả lập tức trả lời: "Ta có thể thề! Những gì ngươi và ta đã nói lúc trước, là lần đầu tiên trong đời ta nghe được! Trước ngày hôm nay, ta chưa từng nghe về mấy thứ này."
"Tuyệt đối không có khả năng!" Người phụ nữ trung niên quả quyết nói: "Thuật pháp có thể xem là nhờ vào tư chất thiên tài vừa học liền biết, miễn cưỡng có thể có lý do có thể giải thích.
Nhưng tu vi và cảnh giới, tuyệt đối không có khả năng trong vòng một ngày liền đạt thành!"
Lời này thật sự có lý.
Ngay cả Tống Xảo Vân ở bên cạnh cũng nhịn không được gật đầu, lời này quả thật không có khuyết điểm gì.
"Huống chi, tu vi của ngươi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, rõ ràng đã tu luyện Trường Sinh Quyết chính tông nhất của Thanh Vân môn ta! Còn có "Sơn Hải Quyết", "Thanh Vân Đạo", ta vừa nói rồi, ngươi có thể trực tiếp vận chuyển Chu Thiên dựa theo pháp môn tu luyện!
Trong đó có rất nhiều linh khiếu vận chuyển nội tức là bí mật bất truyền của Thanh Vân môn ta! Rất nhiều linh khiếu phải dùng tới bí thuật của Thanh Vân môn ta để khai khiếu trước thì mới có thể vận chuyển thông suốt.
Linh khiếu không thông, cho dù có tư chất thiên tài, cũng không có khả năng vận chuyển công pháp Thanh Vân môn ta!
Cho dù là thiên tài vạn trung vô nhất cũng tuyệt đối không có khả năng làm được!
Vậy nên, cô bé, ngươi đang nói dối ta! Ngươi tuyệt đối đã học qua bí thuật của Thanh Vân môn ta!
Nói xong, người phụ nữ trung niên nhìn về phía Tống Xảo Vân với sắc mặt không tốt: "Vãn bối này của ngươi, quá mức không thành thật."
Tống Xảo Vân dù sao còn muốn che chở đứa nhỏ, có chút do dự: "Có thể do đứa nhỏ này thiên tư quá tốt, cho nên…"
"Đều đã nói chuyẹn này không liên quan đến thiên tư. Bí thuật nội môn bất truyền của Thanh Vân môn, mấy tâm pháp tu luyện, đều phải khai thông linh khiếu trước mới được!
Mà mấy linh khiếu được khai thông kia, đều phải dùng tới bí pháp đặc biệt của Thanh Vân môn ta, cách mở linh khiếu của những môn phái khác đều bất đồng với Thanh Vân môn ta.
Nói một cách đơn giản, chính là con đường vận chuyển nội tức đều khác nhau! Con đường vận chuyển nội tức của Thanh Vân môn ta, đều do nội môn ta đặc biệt sáng tạo, mà để đi những con đường này, đầu tiên phải mở đường trước.
Cho nên, tuyệt đối không thể là thứ học được chỉ trong một ngày!
Huống chi, vừa rồi ta đã nói, tu vi không có cách gạt người, cũng không có cách giải thích."
Đây chính là đạo lý thép, hàng thật bày ra trước mắt.
Ngay cả Tống Xảo Vân cũng không còn lời nào để nói —— dù sao cô cũng được xem là người trong nghề, đạo lý này cô cũng hiểu.
Đây là sự thật một cộng một bằng hai, vậy nên… Khả năng duy nhất, chính là Tôn Khả Khả không nói thật.
Sắc mặt Tống Xảo Vân khó xử nhìn Tôn Khả Khả, nhẫn nại ôn nhu nói: "Khả Khả a, có phải ngươi có cái gì khó nói không thể nói không? Nếu như có thể nói, tốt nhất vẫn nên giải thích một chút, nếu không, có chút hiểu lầm không nói rõ thì sẽ càng nháo càng lớn.
Hơn nữa… Có thể ngươi không hiểu, ta phải nói với ngươi.
Đối với một môn phái mà nói, có một ít tuyệt kỹ trong môn, chính là bí mật không thể truyền ra ngoài, là bảo vật trấn phái của môn phái, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được.
Nếu người ngoài biết được, nhất định phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Vậy nên, ngươi đừng che giấu, cứ nói."
Tôn Khả Khả gấp gáp tới đổ mồ hôi: "Ta thật sự không nói dối! Tống sư mẫu! Ta thực sự không nói dối! Ta thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra!
Những thuật pháp này, thực sự là lần đầu tiên ta nghe được ah! Ta cũng không biết tại sao lại làm được như vậy, ta thực sự không biết, giống như chuyện ăn uống, như thể ta không cần phải cố ý học.
Chỉ cần bảo ta, ta liền sẽ làm được."
Tống Xảo Vân nghe xong, sắc mặt cũng căng thẳng.
Người phụ nữ trung niên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Xảo Vân, ngươi cũng nghe rõ người ta nói như thế nào đi. Cũng không phải là ta ngang ngược không nói lý.
Mà là sự thật liền bày ra trước mắt! Chuyện liên quan đến truyền thừa căn cơ trong môn ta, với mấy câu nói như vậy, ta không có cách nào cho qua!"
Tống Xảo Vân thở dài: "Ta hiểu… Chuyện này… Nhưng đứa nhỏ này…"
Tôn Khả Khả lớn tiếng nói: "Ta thật sự không nói dối! Ta có thể thề! Thề độc! !"
Sắc mặt Tống Xảo Vân có chút giãy dụa, nhìn thoáng qua Tôn Khả Khả, sau đó gật gật đầu, nói với người phụ nữ trung niên: "Không phải ta bao che khuyết điểm. Mà ta đã nhìn đứa bé này từ nhỏ tới lớn, đối với con bé ta không thể hiểu rõ hơn, con bé là một đứa bé ngoan không thích nói dối, cũng không am hiểu nói dối.
Nếu con bé đã nói như vậy, vậy khẳng định thật sự không giấu diếm.
Nhưng nghĩ lại, hẳn còn có nguyên nhân đặc thù gì đó ở trong đó, có chút kỳ ngộ đặc thù, hoặc là nguyên nhân đặc thù… Chỉ là trước mắt chúng ta tạm thời còn chưa biết rõ ràng mà thôi.
Vậy nên, … Có thể nể mặt ta. Chúng ta đừng khiến đứa nhỏ phải lo lắng hoảng sợ, chúng ta từ từ hỏi, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện trước, phân tích cho kỹ.
Nếu không được, vậy thì lại chia chuyện nhỏ ra từng chi tiết từng chi tiết, nhất định có thể tìm được điểm hiểu lầm.
Người phụ nữ trung niên thở dài: "Ta biết ngươi cũng cảm thấy khó xử… Nhưng ta cũng không khó xử sao?
Tiểu tử Trần Nặc kia có đại ân với Thanh Vân môn chúng ta, bé gái này lại là bạn của Trần Nặc, không đến vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh."
Dừng một chút, người phụ nữ trung niên bỗng nhiên nói: "Như vậy, muốn chứng minh sự trong sạch của đứa nhỏ này, ta còn có một biện pháp."
"Ngươi nói xem!" Tống Xảo Vân lập tức nói.