Chương 1707
Làm Thế Nào Ngươi Có Thể? (1)
Đoàn người trở lại Thanh Vân môn, Ngô sư huynh đang ở cửa viện duỗi đầu nhìn về phía sau núi.
Xa xa nhìn thấy người phụ nữ trung niên được Tống Xảo Vân dìu về, sau đó chính là Trần Nặc trong tay ôm ngang Tôn Khả Khả đã hôn mê.
Ngô Thao Thao nhìn thấy người phụ nữ trung niên người đầy bụi bặm, chiếc áo khoác trên người đã bị xé rách ra rất nhiều vết thương thậm chí cả bộ quần áo mùa thu và quần dài bên trong cũng lộ ra ngoài.
Càng làm cho Ngô Thao Thao lo lắng chính là, rõ ràng tinh thần của người phụ nữ trung niên héo rũ, vạt áo cùng khóe miệng còn mơ hồ có vết máu.
Ngô Thao Thao liền kêu lớn một tiếng ngay tại chỗ: "Vợ! !"
Ngô Thao Thao chạy tới, liền đoạt lấy vợ mình từ tay Tống Xảo Vân, định ôm cô lên.
Kết quả là, phịch!
Dù sao Ngô sư huynh tu pháp thuật không phải thể thuật, bản thân cũng đã qua trung niên, thể cốt cũng không còn ổn nữa, thắt lưng cứng đờ chân mềm đầu gối cũng vang lên, khí lực hai tay có chút không theo kịp, một hơi không chống đỡ được.
Không ôm nổi, trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất.
Gương mặt chết lặng của người phụ nữ trung niên trong nháy mắt liền đỏ lên, trừng mắt nhìn Ngô Thao Thao chửi ầm lên một câu: "Họ Ngô kia, ngươi muốn ngã chết ta, sau đó cưới người khác có phải hay không!
Ngô Thao Thao cuống quít tiến lên đỡ, bị người phụ nữ trung niên hất văng ra, tự mình từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hung hăng trừng Ngô Thao Thao một cái, liền sải bước đi vào trong sơn môn, chỉ là lúc đi, có chút khập khiễng.
Ngô Thao Thao xoa xoa tay, liền nhìn về phía Trần Nặc và Tống Xảo Vân.
"Cái kia, sư nương, sư đệ a… Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Trần Nặc có chút ngưng trọng, lắc đầu: "Vào nhà trước rồi nói sau."
…
Tôn Khả Khả được đặt nằm xuống trên một cái giường trong sương phòng, Trần Nặc tự tay kiểm tra một lần, trên người Tôn Khả Khả cũng không có xuất hiện ngoại thương nội thương —— cho dù lúc liều mạng có lưu lại chút vết thương gì đó, lấy lực phá hoại mà Tôn Khả Khả bày ra vừa rồi, nếu không phải Chưởng Khống Giả, Trần Nặc dám đem tên ngược lại viết!
Phải! Sau này không gọi là Trần Tiểu Cẩu, chỉ có Cẩu Tiểu Trần!
Một chút vết thương nhỏ, đã sớm tự chữa lành.
Vấn đề là, Tôn Khả Khả hôn mê như vậy khiến Trần Nặc thật sự không yên lòng.
Vẫn là Tống Xảo Vân cẩn thận hơn, ở bên cạnh nhìn thử, kéo Trần Nặc sang một bên, tự mình quan sát một phen, còn kéo mí mắt Tôn Khả Khả ra nhìn.
Tống sư nương buông tay: "Không có việc gì."
"Ha?"
"Cô ấy thật sự không có việc gì, chỉ là quá mức mệt mỏi, hiện tại bộ dạng này cũng không phải hôn mê, mà là ngủ thiếp đi."
"Ngủ thiếp đi?" Trần Nặc có chút lẩm bẩm trong lòng, nhưng một tia tinh thần lực thẩm thấu vào không gian ý thức, cũng không có gì dị thường.
Cô ấy ngủ thiếp đi sao?
"Chỉ là ngủ thiếp đi!"
Người phụ nữ trung niên ngoài cửa đi vào, cô chỉ vừa mới chạy vào trong sơn môn trong nháy mắt, đã trở về phòng thay xiêm y sạch sẽ, lại tẩy sạch vết máu trên tay.
Giờ phút này sắc mặt lạnh lùng đi vào cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nặc, lại nhìn Tống Xảo Vân, cuối cùng mới dừng trên người Tôn Khả Khả.
"Cô ấy chỉ ngủ thiếp đi. Sau khi thi pháp Thật Hư quyết của Thanh Vân môn chúng ta, sẽ nhanh chóng tiêu hao tinh thần lực, tiêu hao xong tinh thần lực sẽ cực độ mệt mỏi. Giờ phút này cô ấy sẽ giống như là người nhịn mấy ngày không ngủ, thoáng cái liền ngủ mê man.
Nhìn tình hình này, ngủ một ngày một đêm, ngủ đủ rồi cô ấy sẽ tỉnh lại."
Nói xong, người phụ nữ trung niên nói với Trần Nặc: "Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi!"
"Vừa vặn ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi." Trần Nặc lắc đầu: "Khả Khả ở chỗ ngươi không hiểu sao lại bị biến thành như vậy, ngươi còn thi triển Thật Hư quyết gì đó với cô ấy, hiện tại biến thành như vậy, dù sao ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?"
Thần sắc người phụ nữ trung niên thâm trầm, nghiêng đầu: "Ra ngoài nói đi."
Hai người ra khỏi phòng, Tống Xảo Vân lo lắng hai người đánh nhau, vội vàng đi theo.
Đứng ở trong sân, người phụ nữ trung niên và Trần Nặc đứng mặt đối mặt, nhưng bầu không khí giữa hai người không khỏi có chút khẩn trương, hai tay người phụ nữ trung niên đút vào trong tay áo,
Nhìn chằm chằm Trần Nặc, chậm rãi nói: "Trần Nặc, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi đã dạy cho Tôn Khả Khả những thuật pháp của Thanh Vân Môn chúng ta không?"
"Tuyệt đối không có." Trần Nặc lập tức lắc đầu.
Người phụ nữ trung niên chậm rãi nói: "Như vậy, trên người Tôn Khả Khả có những chỗ đặc thù vượt qua người thường, có phải là… Do ngươi làm?"
Trần Nặc gật gật đầu: "Có thể xem như vậy."
"Như vậy, thuật pháp của Thanh Vân môn ta, Trần Nặc ngươi học được bao nhiêu?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm, ba năm môn gì đó đi."
Người phụ nữ trung niên lập tức quay đầu nhìn Ngô Thao Thao đứng ở góc tường.
Ngô Thao Thao vội vàng rụt đầu lại: "Đừng nhìn ta! Ta có nói qua hai ba thuật pháp với sư đệ."
Người phụ nữ trung niên: "…"
"Còn có… Còn có Nhị Nha dạy." Ngô Thao Thao lại bổ sung một câu.
"Đúng vậy, lúc trước ta xảy ra vấn đề, Nhị Nha đến Kim Lăng thi triển chiêu hồn thuật cho ta, sau lại chăm sóc ta vài ngày. Trong mấy ngày đó, lúc chúng ta nói chuyện phiếm, cô ấy có trao đổi qua một ít pháp thuật của Thanh Vân Môn với ta, nhưng cũng chỉ có hai ba loại. ", Trần Nặc lập tức giải thích: "Nhiều hơn nữa thì thật sự không có, à đúng rồi. Còn có một thứ, Sát Niệm Chi Kiếm kia, là do ngươi truyền cho ta."
Người phụ nữ trung niên yên lặng gật gật đầu: "Sát Niệm Chi Kiếm truyền cho ngươi, đó là bất đắc dĩ ngoài ý muốn, nếu không truyền ngươi, để lại chỗ ta sớm muộn gì cũng là tai họa. Nhưng mà…"
Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên cao giọng quát: "Nhị Nha!"