Chương 1709
Làm Thế Nào Ngươi Có Thể? (3)
Trần Nặc mang theo Tôn Khả Khả rời đi.
Tôn Khả Khả "nghi ngờ" bị lão quỷ Thanh Vân môn bám thân, bất kể là quỷ quấn thân, hay là đoạt xá gì đó, Trần Nặc đều có lý do hoài nghi ở Thanh Vân môn này có gì đó không sạch sẽ.
Hắn tất nhiên không có khả năng giữ Tôn Khả Khả lại trong Thanh Vân môn, mà là trực tiếp mang người đi.
Về phần trường tiểu học nông thôn mà Tôn Khả Khả dạy sao…
Ngược lại là một chuyện phiền phức.
Nếu để cho lão Tôn biết nữ nhi nhà mình bị lão quỷ của Thanh Vân môn bám thân.
Hơn nữa Thanh Vân Môn cùng Trần Nặc cũng có quan hệ…
Lão Tôn vốn cực kỳ bất mãn đối với chuyện tình cảm trắc trở của hai người, nhất định thống hận Trần Nặc cỡ nào.
Cho nên, còn phải gạt lão Tôn mới được.
Trần Nặc suy nghĩ trước sau một chút, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ.
Tìm tới trường học và đi thẳng vào văn phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một viên chức nhỏ phụ trách giáo dục của phòng giáo dục thị trấn, nhìn thấy một học sinh trẻ tuổi xa lạ như Trần Nặc bước vào, đầu tiên ông ấy cau mày và đặt bút và giấy đang viết xuống.
"Xin chào, ngươi có việc gì sao? Ngươi là cha mẹ học sinh … Hay là…"
Trần Nặc cười tủm tỉm đi tới trước mặt ngồi xuống, đầu tiên lấy ra một hộp Hoa Tử rồi rút một cây.
Hiệu trưởng ngược lại không nói gì, chỉ là biểu tình có chút mờ mịt tiếp nhận.
"Hiệu trưởng, hôm trước trường chúng ta tiếp nhận một giáo viên thực tập trẻ của tập đoàn giáo dục thành phố Kim Lăng, tên là Tôn Khả Khả đúng không?"
"Ừm, đúng." Hiệu trưởng nghe đến đây, sắc mặt biến đổi: "Ngươi hỏi thăm chuyện này làm gì! Chàng trai trẻ, muốn giở trò gì thì đi nơi khác! Đừng có quấy rối giáo viên nữ của chúng ta! Ra ngoài! Ra ngoài đi!"
Nói xong, liền muốn đứng lên đuổi người.
Trần Nặc ngược lại nở nụ cười.
Được rồi, hiệu trưởng này là một người tốt.
"Đừng, ngài hiểu lầm rồi, ta là bạn học của Tôn Khả Khả."
"Bạn học? Ngươi là bạn học của cô ấy, ngươi tìm tới chỗ ta để làm gig! Nếu là bạn học, sao ngươi không tự liên lạc với cô ấy?"
Trần Nặc thở dài: "Ta thật sự là bạn học của cô ấy, cũng là bạn của cô ấy, cho nên ta tới tìm ngài để thương lượng một chút chuyện."
"Thương lượng chuyện gì?"
"Giúp cô ấy xin nghỉ."
"Xin nghỉ phép? Xin nghỉ phép gì? Xin nghỉ, cô ấy sao không tự đến nói với ta?"
Hiệu trưởng nghe được thì khuôn mặt liền lộ vẻ khó chịu.
Thanh niên ngày nay, sợ là thực sự không thể chịu khổ được. Nhất định là ngày hôm qua sau khi tới nơi này, liền ghét bỏ điều kiện nơi này kém, hiện tại liền hối hận muốn xin nghỉ?
"Cô ấy sao… Cô ấy đã có việc khác để làm." Trần Nặc nói đến đây, dứt khoát thở dài: "Ta nói rõ với ngài đi."
"Hừ, ngươi nói đi."
"Ngài xem a…" Trần Nặc mặt không đổi sắc: "Thật ra thì, việc dạy học của Khả Khả, ta cũng không quá thích, dù sao điều kiện nơi này rất gian khổ, ta cũng không nỡ để cô ấy chịu khổ. Đau lòng, đau lòng ngài hiểu chứ?
"Cô gái kia, là… đối tượng của ngươi?"
"Ừm." Trần Nặc gật đầu.
"Sau đó thì sao?"
"Thật ra ta đã sắp xếp cho cô ấy đến nơi khác làm việc, ở trong thành phố, cho nên…"
"Vậy ngươi cứ dứt khoát từ chức là được rồi! Cũng không cần tìm ta xin nghỉ, ngươi chỉ cần bảo cô ấy trực tiếp nộp đơn xin hủy bỏ việc hỗ trợ dạy học lên tập đoàn giáo dục đã cử cô ấy tớ." Thái độ của hiệu trưởng đã hoàn toàn lạnh lùng.
Quả nhiên, thanh niên ngày nay không chịu khổ nổi, là muốn làm đào ngũ.
"Chỉ là không muốn từ chức, cũng không muốn rời khỏi tập đoàn giáo dục, cho nên chỉ có thể xin nghỉ phép chứ không thể từ chức, hơn nữa hi vọng ngài có thể giúp che giấu chuyện này vơi bên tập đoàn giáo dục…
Nói cách khác, trong thời gian xin nghỉ phép đến khi cô ấy kết thúc hỗ trợ giảng dạy, hy vọng tất cả khảo hạch chấm thi của cô ấy, đều… Là bình thường. Ý ta là, ngài hiểu chứ?"
Hiểu rồi.
Hiệu trưởng cười lạnh, sắc mặt càng thêm khinh thường cùng khinh bỉ.
Khẳng định là tập đoàn giáo dục có ó đánh giá và khen thưởng cho việc hỗ trợ giảng dạy, ví dụ như phần thưởng a, thậm chí là chính sách biên chế vân vân.
Cô gái này, muốn chính sách này, nhưng lại ghét bỏ chịu khổ.
"Ngươi nói xong chưa? Nói xong liền đi ra ngoài! Chỗ này của ta sẽ không làm mấy chuyện tà đạo lệch lạc này!"
Hiệu trưởng chỉ vào cửa: "Ra ngoài đi!"
Trần Nặc bất động.
Hắn hít một điếu thuốc: "Trường học của chúng ta, điều kiện rất khó khăn, phải không?"
"… Ý ngươi là sao?"
Hiệu trưởng cực kỳ bực bội.
Hắn trừng mắt: "Ngươi là muốn mua chuộc lão tử?"
Lão hiệu trưởng cười hai tiếng, chỉ lạnh lùng: "Ngươi cũng không hỏi thăm, truyền thống trường tiểu học trong thôn của chúng ta! Lão tử ta từng tốt nghiệp tiểu học này! Sao, anh bạn trẻ, ngươi muốn trả ta vài đô la à! Ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây!
Sau đó ngươi nói cho Tôn Khả Khả, hoặc là ngoan ngoãn trở về hoàn thành việc giảng dạy, mỗi ngày ta sẽ trông chừng cô ấy có làm việc chăm chỉ hay không!
Hoặc là, có thể rời đi nếu muốn, ngươi tự báo cáo, ta sẽ báo cáo trung thực!"
Trần Nặc nhìn hiệu trưởng kích động, ánh mắt dừng lại ở ống tay áo đã sờn của hắn một giây —— chiếc áo khoác trên người vị lão hiệu trưởng này, nhì vào ít nhất đã được bảy tám năm.
Lại nhìn trên bàn hiệu trưởng, bày nửa hộp thuốc lá —— là loại hoàng sơn rẻ nhất địa phương.
"Ta xây dựng một tòa nhà giảng dạy cho trường."
"Ngươi cũng đừng… Chờ đã! Ngươi đang nói cái gì?"
Lão hiệu trưởng mắng đươc một nửa, bỗng nhiên ngữ khí thay đổi!
Được rồi, bước ngoặt quá nhanh, lão già thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc.
"Một tòa nhà giảng dạy ba tầng, mỗi tầng tiêu chuẩn bốn phòng học, cộng với một văn phòng giáo viên ở mỗi tầng, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh công cộng. Hơn nữa không phải là công trình qua loa, đảm bảo công trình lương tâm, dùng xi măng tiêu chuẩn cao, loại tiêu chuẩn chống động đất này. Đến lúc đó trường học của các ngươi có thể tự ra mặt để tìm bên thứ ba tiến hành giám sát và nghiệm thu công trình."
Hiệu trưởng phân vân!
Trong lòng nhanh chóng tính toán một chút…
"Thanh niên to mồm? Loại tòa nhà giảng dạy tiêu chuẩn này, ở chỗ chúng ta, chỉ có trong quận mới có! Chô chúng ta chỉ là một trường tiểu học nông thôn, có thể xây dựng một tòa nhà như vậy sao?", dừng một chút, hiệu trưởng thấp giọng nói: "Chỉ riêng chi phí, cũng phải lớn hơn mấy trăm ngàn."