Chương 1716
Cái Chết? (1)
"Tung tích của Zero?"
Trần Nặc xách mèo xám đến trước mặt, nhìn chằm chằm tròng mắt của nó: "Ngươi xác định, ngươi biết được nơi ở của Zero sao?"
Mèo xám đáng thương nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc lại lắc đầu: "Không đúng, không đúng a! Mèo xám, ta nhớ rất rõ, ngươi đã nói với ta rằng ngươi không thể tìm được Zero, ngươi không biết Zero ở đâu!"
Mèo xám: "… Ta đã nói rồi à?"
"Đã nói qua!"
Mèo xám thở dài: "Được rồi, ta đã nói - không, không, ngươi đừng nhìn ta như vậy, lần trước ta nói thật, cũng không nói dối. Ta thực sự không biết Zero ở nơi nào."
"Ừm, lần trước không nói dối lừa ta, cho nên vừa rồi là nói dối đúng không?"
Mèo xám có chút do dự, thật cẩn thận nói: "Chuẩn xác mà nói… Ừm… Chính là vừa rồi, ta bỗng nhiên mới nghĩ tới. Vừa rồi, ta bỗng nhiên biết tung tích Zero."
Trần Nặc nhíu mày hỏi: "Vừa rồi?"
Giọng điệu của mèo xám thoáng cái biến thành rất kỳ quái: "Đúng vậy, vừa rồi, vừa rồi."
…
"Cháu gái cháu gái! Cháu gái nhỏ của ta đâu rồi!"
Trần Tiểu Diệp vừa mới tan học về nhà, lưng đeo một cái cặp sách có hình Doraemon chạy vội vào cửa nhà, thở hồng hộc buông cặp sách xuống, liền tiến đến bên cạnh cái nôi em bé trong phòng, thò đầu nhìn Trần Nhất Nhất đang nằm trong nôi.
"Chị dâu." Trần Tiểu Diệp quay đầu nhìn Lộc Tế Tế ngồi bên cạnh, có chút do dự: "Cái kia…"
"Cái gì?" Lộc Tế Tế mỉm cười nhìn Tiểu Diệp Tử, đưa tay sờ tóc trên đầu cô: "Đói bụng sao?"
Trần Tiểu Diệp lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta có một vấn đề."
"Ngươi nói xem."
"Cái kia… Cháu gái nhỏ của ta, thật sự tên là Trần Nhất Nhất sao? Cái tên này, hôm nay ta ở trường trò chuyện với các bạn cùng lớp, tất cả bọn họ đều nói cái tên này kỳ lạ."
Lộc Tế Tế cười khẽ.
"Rất kỳ lạ a." Trần Tiểu Diệp hình như có chút lo lắng thở dài: "Bạn học của ta biết ta có một cháu gái nhỏ nên đều rất tò mò. Nhưng vừa nghe được tên cô bé là Trần Nhất Nhất, liền cảm thấy rất kỳ lạ."
Cô bé hình như có chút khó xử: "Cái tên kỳ lạ như vậy, sau này khi cô bé đi học, sẽ bị bạn cùng lớp cười nhạo."
Lộc Tế Tế thần sắc rất bình tĩnh: "Cái tên này là do anh trai ngươi đặt… Thật ra, ta cũng không quá thích cái tên này a. Dù sao hiện tại còn chưa đăng ký hộ khẩu, đến lúc đó lại đổi tên cho con bé là được."
"Còn có thể đổi tên sao?" Trần Tiểu Diệp mở to hai mắt.
"Đương nhiên có thể."
"Như vậy, tên của ta cũng có thể đổi sao?" Trần Tiểu Diệp nghiêng đầu nhìn Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế mỉm cười nhìn cô bé.
Vẻ ngoài của Trần Tiểu Diệp rất đáng yêu, giữa hai hàng lông mày của cô có vài phần tương tự với anh hai, đường nét rất thanh tú —— hai anh em đều được di truyền giá trị nhan sắc cao từ Âu Tú Hoa.
"Ngươi muốn đổi tên gì?"
Trần Tiểu Diệp có chút do dự, thấp giọng nói: "Ta muốn bỏ chữ Tiểu này, nếu bỏ nó đi, có phải ta cũng có thể nhanh chóng lớn lên hay không, không còn là trẻ con nữa."
Lộc Tế Tế sửng sốt, lập tức giật mình.
Thật đúng là… Suy nghĩ của một đứa trẻ.
Trẻ con, khi còn nhỏ luôn mong được lớn lên. Nhưng sau khi thật sự lớn lên, mới có thể hiểu được, khi còn bé vô ưu vô lự, đó mới là khoảng thời gian vui vẻ nhất cả đời này của con người.
Nghĩ tới đây, Lộc Tế Tế ôn nhu cười cười, dắt tay Trần Tiểu Diệp đứng lên: "Được rồi, nếu ngươi muốn ôm bảo bối, phải đi rửa tay trước đã, lát nữa chờ anh trai ngươi trở về là có thể ăn cơm tối."
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Mặc kệ ngươi muốn đổi tên cái gì, ngươi cũng nên cẩn thận suy nghĩ kỹ rồi mới nói với mẹ và anh trai ngươi, chỉ cần mẹ ngươi và anh trai ngươi không phản đối, vậy liền không có vấn đề gì."
Trần Tiểu Diệp nhất thời trở nên vui vẻ, sau đó lại một lần nữa cảm thấy rối rắm, tựa hồ đang suy nghĩ rốt cuộc nên đổi tên như thế nào mới dễ nghe.
Nhìn Trần Tiểu Diệp đăm chiêu đi rửa tay, bàn tay của Lộc Tế Tế nhẹ nhàng vuốt ve bụng con gái mình:
Nhìn thoáng qua thời gian: "Trần Nặc kia đã ra ngoài rất lâu, sao còn chưa trở về."
…
"Cho nên mới nói, ngươi biết được nơi ở của Zero, ý là… Ngươi đoán được sao? Hơn nữa là vừa rồi, vừa mới đoán được? "Trần Nặc có chút bất mãn.
Mèo xám gật gật đầu, mắt thấy Trần Nặc không nói chuyện, mèo xám thấp giọng nói: "Thế nhưng, suy đoán của ta, có lẽ rất có đạo lý."
Trần Nặc híp mắt suy nghĩ một chút: "Trước tiên nói thử xem."
Mèo xám lập tức nói: "Ngươi xem…"
Trần Nặc bỗng nhiên nở nụ cười: "Đổi cách nói chuyện khác. Loại thủ đoạn này là do lão tử phát minh ra, ngươi vừa mở miệng ta liền biết ngươi định lừa ta."
Mèo xám vội vàng lắc đầu: "Không lừa! Ta không nói dối! Tất cả những gì ta nói đều là sự thật!"
Mắt thấy Trần Nặc không nghi ngờ, mèo xám mới nhanh chóng nói: "Tuy rằng ta không biết tại sao Zero lại đem… Cô ấy biến thành cô ấy…"
Nói xong, móng vuốt chỉ chỉ về Vân Âm, mới tiếp tục nói: "Dụng ý làm việc của Zero, ta đoán không ra. Nhưng… Nhưng có một vấn đề mà ta cảm thấy rât thắc mắc."
"Vấn đề gì?"
Mèo xám cười khổ: "Tại sao lại là ta? Ý ta là, chạy đến để gửi tin tức cho Vân Âm và nói với cô ấy những gì đã xảy ra … Tại sao người đưa tin này lại là ta?"
Trần Nặc sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý của mèo xám.
Mèo xám thở dài, chậm rãi nói: "Thân phận của Zero có thể thiên biến vạn hóa, có thể tùy ý bám lên người bất kỳ một sinh linh nào, chỉ cần cường độ sinh mệnh của sinh linh này đủ yếu.
Vậy nên, về mặt lý thuyết, nó không cần phải cố ý để lại một tin tức trong đầu của ta, sau đó chờ cho đến khi Vân Âm được thức tỉnh, lại để ta chạy đến đưa tin.
Nếu nghĩ theo cách như vầy, nó tự mình bố trí mọi chuyện, tự mình nghĩ cách, đợi đến khi làm xong mọi chuyện… Theo lý thuyết, chẳng lẽ nó không muốn tự thân tới đây nhìn thử?
Huống chi lấy thủ đoạn của nó, căn bản không cần lo lắng bị ngươi bắt được.