Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1755 - Chương 1755 Ăn Quá Nhiều, Không Tiêu Hóa (1)

Chương 1755

Ăn Quá Nhiều, Không Tiêu Hóa (1)


Ngô Thao Thao tỉnh lại lúc sáng sớm, hắn rời khỏi giường với đôi mắt ngái ngủ, xỏ đôi dép lê đế vải rồi đi ra cửa phòng ngủ, vừa đến cửa, há miệng ngáp dài duỗi thắt lưng…


Bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến cái gì đó, một tiếng ngáp liền bị nghẹn ở trong miệng. Vị chưởng môn Thanh Vân môn này suýt nữa bị mình ngáp tới nghẹn chết, mặt đỏ tai hồng đứng tại chỗ, thở hổn hển vài hơi, cơn nghẹn kia mới một lần nữa thuận lại.


Chỉ bởi vì, trong sân Thanh Vân môn nhà mình, ngay dưới mái hiên của sương phòng phía tây, trước bàn cơm nhỏ trong sânkia, một thiếu nữ mắt sáng răng khểnh, đang cầm một chén cháo bột ngô, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.


Nhìn bên cạnh cái chén kia, còn có một quả trứng vịt muối đã bị vét sạch hơn phân nửa.


Ngô Thao Thao dùng sức lau mí mắt, cố gắng tập trung nhìn lại, lúc này mới nơm nớp lo sợ đi tới.


Đến trước mặt cũng không dám hó hé, cứ như vậy cẩn thận hạ tay thấp giọng hỏi: "Cái kia…Ngài… Ngài, Ngài là lão tiền bối đó à? Hay là Tôn Khả Khả?"


Cô nương nâng mí mắt lên nhìn Ngô Thao Thao một cái, ánh mắt lạnh lùng kia, làm cho Ngô Thao Thao nhất thời sáng ngời. Không chút do dự liền cúi đầu một cái, thiếu chút nữa khiến thắt lưng già kia bị bẻ gãy.


Trong miệng hô to: "Tiền bối tại thượng, đệ tử bất tiếu của Thanh Vân môn - Ngô Đạo xin thỉnh an ngài!"


Lúc này ánh mắt Vân Âm mới hơi có một chút nhiệt độ, chậm rãi buông cái chén xuống, chăm chú nhìn Ngô Thao Thao từ trên xuống dưới, lắc đầu thở dài.


"Thân là chưởng môn Thanh Vân môn, bản môn từ trước tới này cũng chỉ có duy nhất ngươi là làm được như vậy. Toàn thân trên dưới không có nửa điểm kình đạo, ta thấy môn phái ngươi, không nói tới vị trong nhà ngươi.


Ngươi… Sợ là ngay cả đồ đệ ngươi cũng đánh không lại đúng không?"


Ngô Thao Thao dùng sức nuốt nước bọt, chớp chớp mí mắt, bỗng nhiên linh cơ khẽ động: "Hay là… Ta nhường lại chức chưởng môn cho ngài làm, ngài xem có được hay không?"


Sắc mặt Vân Âm trầm xuống: "Phế vật! Đường đường là chưởng môn, không có chí tiến thủ, lại cam chịu làm thuộc hạ! " Sau đó lại lắc đầu: "Nếu ta muốn trở thành chưởng môn, hai trăm năm trước đã làm điều này, làm gì có chuyện chờ tới ngày hôm nay."


Sắc mặt Ngô Thao Thao tái nhợt, cười một cách dè dặt.


Lúc này, người phụ nữ trung niên rốt cục từ trong phòng bếp ở phía bên kia sân đi ra.


Mắt thấy vợ mình đi tới, Ngô Thao Thao lập tức cụp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.


"Đừng nhìn, là ta bảo cô ấy mang ta trở về. Ta là người của Thanh Vân môn, trở về môn phái nhà mình, chẳng lẽ không được sao?"


"Được! Được chứ!" Ngô Thao Thao vội vàng thu hồi ánh mắt, cười bồi nói: "Tiền bối trở về. À không đúng! Không phải tiền bối! Phải là lão tổ!


Lão tổ trở về, vãn bối cầu còn không được!"


Người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt, nhìn bộ dáng của chồng mình, cũng thở dài, chậm rãi nói: "Tối hôm qua tiền bối trở về, cũng không có đánh thức ngươi, ta đã nói chuyện xong với tiền bối, tiền bối nói muốn trở về môn phái ở lại một thời gian…"


"Được! Được chứ!" Ngô Thao Thao gật đầu như gà mổ thóc, lại cười: "Nếu không, hôm nay ta tranh thủ quét dọn lại phòng chính?"


"Không cần." Người phụ nữ trung niên có chút do dự, thấp giọng nói: "Tiền bối nói, cô ấy tới nhà cũ ở sau núi ở."


Lúc này Ngô Thao Thao mới cả kinh.


Nhà cũ phía sau núi?


Nơi đó chỉ còn lại một mảnh phế tích, gỗ mục gách nát.


Không tìm ra được một phòng có thể ở.


Sao lại ở nơi đó?


Mắt thấy Ngô Thao Thao khó xử suy đi lại nghĩ: "Nếu không, lát nữa ta đi xuống thôn, tìm thợ thủ công trở về, tới sau núi sửa lại một gian…"


"Không cần."


Vân Âm đã đứng dậy: "Mỗi ngày ba bữa, đưa đến sau núi là được rồi. Còn nữa… Ngươi nếu đã là chưởng môn Thanh Vân, vậy đi theo ta, ta lại dạy dỗ ngươi một phen.


Bản lĩnh này của ngươi quá mức kém cỏi, ra ngoài gặp người, làm mất mặt Thanh Vân môn ta. Ta ở lại mấy ngày nay, ngươi đi theo ta tu luyện!"


Ngô Thao Thao mặt trắng bệch.


Ta? Ta cũng phải đi theo tới sau núi?


Tu luyện?


Nếu ta có thể tu luyện, ta còn cần học những thuật pháp bàng môn kia nữa sao?


Còn có thể ngay cả đồ đệ cũng đánh không lại sao?


Ta… Mẹ nó…


Không phải hạt giống tốt!


"Còn nữa!" Ánh mắt lạnh lùng của Vân Âm xoay chuyển lại: "Chuyện ta ở lại chỗ này, không được nói với người khác. Đặc biệt là… Trần Nặc!"


"Vâng! Không nói không nói! Tuyệt đối không nói!" Ngô Thao Thao vội vàng vỗ ngực.


Vân Âm cười như không cười: "Ngươi muốn nói cũng được. Ngươi nói cho Trần Nặc biết, Trần Nặc muốn từ Kim Lăng chạy tới cứu ngươi, phải cần chút thời gian. Mà ta lại ở gần đây, động một ngón tay, có thể nghiền nát xương cốt toàn thân ngươi.


Ưu khuyết trong này, tự ngươi hiểu rõ đi."


"Hiểu, hiểu! Ta hiểu!"



Buổi chiều, người phụ nữ trung niên xách một cái giỏ tre cũ trong tay, đi băng qua ngọn núi đến đống đổ nát của nhà cũ phía sau núi.


Vừa mới bước qua sơn môn sụp đổ của nhà cũ, liền nhìn thấy người chồng Ngô Thao Thao nhà mình, ở dưới ánh mặt trời, ngồi xếp bằng trên sân tập.


Sân tập đổ nát này, cũng không biết vị tiền bối kia dùng thủ đoạn gì, gach ngói vỡ vụn đã được thanh lý dọn ra một mảnh đất trống.


Ngô Thao Thao ngồi xếp bằng ở đó, nhắm mắt tu luyện, nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, người phụ nữ trung niên liếc mắt một cái liền nhìn ra được chồng mình đang cố gắng chống đỡ, tuy rằng người ngồi ở đó, nhưng tâm tuyệt đối không có nhập định, cơ khóe mắt nhảy loạn, tâm tư không yên.


Đang muốn đến gần, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Vân Âm: "Tu tâm lại không biết thu liễm tạp niệm, nên đánh!"


Lướt một cái, một bóng roi rơi xuống, liền quất lên người Ngô Thao Thao.


Ngô Thao Thao kêu một tiếng thảm thiết, từ trên mặt đất lăn một cái.


"Không được đứng dậy, tiếp tục ngồi thiền." Vân Âm ngồi ở một bên lạnh lùng phân phó.


Ngô Thao Thao chỉ có thể từ bỏ ý niệm giãy dụa trong đầu, tiếp tục khoanh chân, nào dám đứng dậy.


Tư thế của Vân Âm giống như Ngô Thao Thao, hai người một cao một thấp xếp bằng thiền định.


Người phụ nữ trung niên đến gần, đặt giỏ tre xuống, đứng đó lặng lẽ nhìn một lúc, mới thở dài: "Tiền bối, cơm ở trong giỏ, buổi tối ta trở lại."


Mắt thấy Vân Âm không trả lời, người phụ nữ trung niên lúc này mới xoay người rời đi.


Chờ đợi người phụ nữ trung niên rời đi, Vân Âm mới mở mắt ra, nhìn Ngô Thao Thao đang ngồi đó như sâu róm vặn vẹo, mặt lạnh lùng, một cây roi trong tay lại quất tới.


Bóng roi linh hoạt, trực tiếp lưu lại một cái trên lưng Ngô Thao Thao, Ngô Thao Thao kêu đau một tiếng.


"Ngươi… Có thể đừng khi dễ Ngô sư huynh như vậy không?"


Chương 1755

Bình Luận (0)
Comment