Chương 1763
Chấp Niệm Của Vân Âm (2)
Sid đã xem như khách khí thương lượng với mình. Nếu không, nếu thật sự động thủ…
Cho dù lại cộng thêm Lộc Tế Tế, hai người hợp lực đối phó với Thụ còn khó khăn.
Huống chi là Sid?
Trần Nặc thở dài: "Cho ta một giờ, ta nói lời tạm biệt với người nhà đã."
Sid mỉm cười: "Ta sẽ cho ngươi một đêm, ta sẽ đến đón ngươi vào sáng mai. Chúng ta đi tìm người bạn của ngươi trước, giải quyết vấn đề của ngươi."
"… Cái đó, ta có thể mang theo vợ con ta không?" Trần Nặc cực kỳ vô sỉ đưa ra yêu cầu tiếp theo.
"Cho nên ngươi cho rằng đây là đi chơi sao?" Sid liếc mắt một cái —— không thể không nói, Sid mập mạp, trợn mắt lên trông rất đáng yêu: "Đừng được một tấc lại tiến một thước, cho ngươi một buổi tối đi."
…
Sau khi Sid rời đi, Lộc Tế Tế ngay lập tức trở về nhà.
Thật ra, giải thích cẩn thận và nói lời tạm biệt với Lộc Tế Tế cùng không phải là chuyện khó khăn.
Sid tìm Trần Nặc nhất định là có chuyện trọng yếu —— hơn nữa kỳ thật Trần Nặc cũng là thân bất do kỷ.
Lộc Tế Tế có thể thấu hiểu được.
Hơn nữa, đối với tuổi thọ của một đại lão mà nói, thời gian một năm rưỡi cũng không tính là quá phận.
Lộc Tế Tế cũng không có đề nghị đi cùng với Trần Nặc…
Dù sao cũng đã làm mẹh, trong nhà còn có một cô con gái. Cũng không thể đem cả con gái lên đường, đúng không?
Quỷ biết chuyến đi này có nguy hiểm hay không, mang theo một đứa bé nhỏ yếu, thật sự khiến người ta lo lắng.
Ngược lại chính là bên phía Âu Tú Hoa, Trần Nặc - đứa con trai trong nhà lại muốn rời đi một năm rưỡi, thật rất khó mà chấp nhận.
Nhưng Trần Nặc đương nhiên đã tìm sẵn một bộ lý do, chỉ nói là kiếm được một mối làm ăn nước ngoài, muốn ra nước ngoài…
Lý do thực sự là thô sơ.
Nhưng phía bên Âu Tú Hoa, có tin hay không, đại khái chỉ có trong lòng mới biết.
Dù sao Âu Tú Hoa cũng hiểu được, đứa con trai này của mình… Hơn nữa con dâu này của mình, kỳ thật đã không còn là người bình thường gì nữa.
Sau khi Trần Nặc nhiều lần cam đoan chuyến đi này sẽ không có nguy hiểm gì, Âu Tú Hoa chỉ có thể trầm mặc tỏ vẻ tiếp nhận.
"Nhà cửa trong nhà, sau khi trang trí xong, mọi người cũng nên chuyển nhà đi sớm. Tiểu Diệp đi học nhớ chăm chỉ. À đúng rồi, còn có người chú mà mẹ quen biết, gọi là gì… Đúng rồi, Hầu Trường Vĩ, mấy lần tiếp xúc qua, ta cảm thấy hắn tính tình khá tốt. Mẹ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đã có thể bước tiếp bước nữa thì cũng nên tranh thủ.
Trong nhà nếu có chuyện gì không dễ xử lý thì gọi điện thoại cho Lỗi ca, bên phía Lỗi ca ta sẽ giao phó tốt…"
Trần Nặc lải nhải dặn dò những chuyện này với Âu Tú Hoa, kỳ thật Âu Tú Hoa vẫn luôn trầm mặc.
Thẳng đến khi Trần Nặc nói xong rời đi, Âu Tú Hoa một mình ở trong phòng lau nước mắt —— tuy Trần Nặc biết, nhưng loại thời điểm này cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng.
Cũng may lần rời đi này cũng không phải mất tích, còn có dặn dò trước, tuy trong lòng người nhà vẫn cảm thấy khó chịu không nỡ, nhưng chung quy so với tình huống sống không thấy người chết không thấy xác trước đó, vẫn tốt hơn nhiều.
Một đêm, Trần Nặc lại gọi điện thoại cho đám người Lỗi ca, Lâm Sinh, nói mình sắp đi xa một chuyến, đi một năm rưỡi, bàn giao lại mọi chuyện trong nhà.
Về phần mấy em gái kia…
Trần Nặc suy nghĩ một chút, cũng đều gọi điện thoại qua, lần lượt dặn xong.
Về phần những chuyện dở khóc dở cười trong quá trình này, cũng không nói nhiều.
"Rảnh rỗi thì đến nhà thăm mẹ chúng ta, dù sao cũng đã dập đầu qua một lần."
Trần Nặc nói xong câu cuối cùng, liền cúp điện thoại.
Đêm nay, Trần Nặc lặng lẽ ôm con gái cùng Lộc Tế Tế cùng nhau qua đêm.
Lúc hừng đông, Trần Nặc hôn con gái, hôn tạm biệt Nữ Hoàng Tinh Không, một mình xuống lầu.
Thay quần áo, vali cũng đã chuẩn bị xong —— kỳ thật theo suy nghĩ của Trần Nặc, có lẽ mấy thứ này cũng sẽ không cần phải dùng tới.
Chỉ là Âu Tú Hoa đã chuẩn bị cả đêm, không mang theo cũng không hay lắm.
Mẹ khẳng định sẽ không tin mấy lý do mà Trần Nặc nói—— cho dù có xuất ngoại làm ăn gì đó, nào có thể đi vội tới như vậy?
Hơn nữa, nghe hàm ý trong lời nói, trong vòng một năm rưỡi này, chỉ sợ đều không liên lạc được?
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
Ra nước ngoài làm việc?
Đi tu tiên còn giống hơn!
…
Vừa ra khỏi nhà, đi tới cửa tiểu khu, Trần Nặc liền nhìn thấy Sid đứng ở cửa tiểu khu.
Người này thoạt nhìn rất nhàn nhã, trong tay cầm một chiếc bánh bao nhân đậu, miệng dính đầy đậu. Tay kia còn xách theo một túi nilon, bên trong đều là bánh bao nóng hổi.
"Ăn một miếng khôing? Nó rất ngọt."
"…" Trần Nặc nhìn chằm chằm Sid: "Sớm muộn gì ngươi cũng bị tiểu đường."
"Vậy thì đổi cơ thể khác." Sid khoát tay áo.
"Ngươi lấy đâu ra tiền mua bánh bao?" Trần Nặc nhíu mày: "Ngươi đừng nói là đi ngủ đong mà còn mang theo tiền a?
"À, hôm qua ở trong nhà ngươi, ta thấy tủ phòng khách có đặt mấy chục đồng, liền tiện tay lấy đi."
"…"
Được rồi, tên này không gây chuyện đúng là không chịu được mà.Đọc chương dịch mới nhất tại: viptruyenfull.com
Hung hăng cầm lấy bánh bao cắn ba miếng, Trần Nặc và Sid đã đi được mấy trăm mét.