Chương 1765
Chấp Niệm Của Vân Âm (4)
Giữa trưa trời nắng nóng gay gắt, Ngô Thao Thao vẫn còn múa kiếm trong sân bỏ hoang này.
Múa kiếm cực chậm, hơn nữa động tác rất quái dị không được tự nhiên.
Vốn dĩ bộ kiếm pháp này cũng đã bị thất truyền. Hai ngày trước Vân Âm liền truyền thụ lại cho Ngô Thao Thao, cưỡng ép ghi nhớ từng động tác, sửa sai từng động tác, dùng một ngày mới miễn cưỡng học được toàn bộ. Trong quá trình này Ngô Thao Thao lại phải ăn đòn rất nhiều lần, còn bị đã bảy tám cước.
Chỉ là vẫn không hiểu như cũ, loại kiếm pháp quanh co chậm chạp này —— học thì có tác dụng quái gì chứ?
Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Còn ai dùng tới vũ khí lạnh nữa?
Một khẩu súng là đủ để kẻ địch nằm.
Phải nói sao nhỉ?
Đúng ngoài bảy bước, súng cực nhanh!
Trong vòng bảy bước, vừa chuẩn vừa nhanh!
Luyện kiếm làm gì?
Huống chi, bộ kiếm pháp này, theo ánh mắt của Ngô Thao Thao, cho dù dùng trong thực chiến giữ vũ khí lạnh, cũng hoàn toàn không có giá trị gì!
Động tác không được tự nhiên, còn đặc biệt chậm!
So với nhốm lão nhân luyện thái cực quyền dưỡng sinh trong công viên kia cũng không tốt bằng!
Cho dù là xét từ góc độ kỹ năng chiến đấu, cũng không phải là sơ hở! Mà là đặc biệt đầy sơ hở!
Nhưng sau đó người phụ nữ trung niên đi tới đưa cơm, sau khi nhìn thấy được bộ kiếm pháp này của Ngô Thao Thao, liền kinh hãi ngay tại chỗ, cả giỏ thức ăn trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất!
Lúc ấy mắt thấy thê tử của mình mở to ra, trong miệng lẩm bẩm trừng mắt nhìn, ánh mắt kia đều sắp tỏa ra hào quang, phảng phất như muốn ăn thịt người!
Mẹ nó, lúc lão tử ngẫu nhiên giao lương thực, cũng không thấy bà nương này hưng phấn kích động tới vậy a?
Chỉ là sau đó, liền thấy người phụ nữ trung niên hướng về phía Vân Âm, trực tiếp quỳ xuống hai gối!
Về sau Ngô Thao Thao mới biết được, bộ kiếm pháp này, căn bản không phải dùng để đánh người.
Mà là dùng để tu luyện.
Thời điểm thi triển kiếm pháp, đồng thời vận hành nội tức, dùng các tư thế khác nhau của thân thể để dẫn dắt nội tức vận chuyển, bộ kiếm pháp này thiên chuy bách luyện, là do các đời cao nhân của Thanh Vân Môn hoàn thiện mà thành.
Dùng để tu luyện nội tức vận chuyển, thông qua một loạt tư thế thoạt nhìn quái dị của kiếm pháp để dẫn dắt nội tức, quả thật chính là pháp môn tu luyện nội tức cao cấp nhất bên trong Thanh Vân Môn!
Pháp môn này đã thất truyền rất nhiều năm, ngay cả người phụ nữ trung niên, cũng chỉ là nghe nói qua, chứ chưa từng được nhìn thấy.
Vân Âm ngoại trừ dạy Ngô Thao Thao luyện kiếm pháp này ra, cũng ghi lại kiếm pháp này vào trong sổ luyện tập, người phụ nữ trung niên như lấy được chí bảo, sau khi mang về, đêm đó ở trong viện môn phái, luyện tập cả đêm.
Sau đó, thái độ của người phụ nữ trung niên đối với Vân Âm càng thêm cung kính khiêm tốn.
Đồ ăn đưa tới sau núi mỗi ngày càng là muôn hình vạn trạng, không tiếc vốn liến.
Thậm chí mấy lần đưa đồ ăn tới, cô còn nhiều lần đề nghị có thể ở lại trong núi tu luyện chung. Bất kể nghiêm khắc đến đâu, gian khổ đến đâu cũng tuyệt đối không than vãn.
Đáng tiếc, tựa hồ Vân Âm không hề có hứng thú đối với việc chỉ điểm người phụ nữ trung niên, liền tùy ý đuổi cô ra.
Người phụ nữ trung niên chỉ có thể hung hăng nhìn thoáng qua chồng mình, cắn răng nói: "Ngươi phải học tập chăm chỉ, luyện tập cho tốt! Những thứ mà tiền bối truyền dạy, ngươi một chữ cũng không được quên! Nếu ngươi quên nửa chữ, sau khi trở về, ngươi nhất định đừng hòng ăn cơm!"
Buổi chiều hôm nay, sau khi người phụ nữ trung niên đưa cơm đi, Vân Âm ăn xong thịt dê kho tàu, buộc Ngô Thao Thao một lần nữa nhập định, lại vào trong phòng, bắt đầu ghi lại một bộ pháp môn tu luyện của bản môn.
Viết được hơn mười câu, không ngờ sắc mặt Vân Âm lại thay đổi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Trong khoảng sân phế tích kia, Ngô Thao Thao đã ngồi trên cột đá, chống chọi với ánh mặt trời chói chang.
Mà ngay trước cửa sân, một thân ảnh đã đứng ở đó, chính là Trần Nặc!
Trần Nặc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngô Thao Thao nhập định, lần nữa nhìn lại thì thấy phía dưới căn phòng trong sân đã sụp đổ hơn phân nửa, Vân Âm đứng ở trước bàn.
Trên mặt mang theo một tia cười khổ, Trần Nặc chậm rãi cất bước đi vào trong viện.
…
Vân Âm lắc mình một cái, liền từ trong phòng lướt ra, rơi vào trước mặt Trần Nặc, sắc mặt khó coi: "Là người trong Thanh Vân Môn nói cho ngươi biết, ta ở chỗ này?
Trần Nặc lắc đầu: "Người của Thanh Vân Môn đang giúp ngươi giấu diếm, là ta tự mình tìm tới."
Sắc mặt Vân Âm hơi bình thản lại vài phần.
Mình quả thực có tình cảm rất lớn với Thanh Vân Môn, nếu không cũng sẽ không ở lại chỗ này, vì Thanh Vân Môn phục hồi lại rất nhiều bí pháp, còn dụng tâm dạy dỗ tên chưởng môn phế vật này.
Nếu bị người của Thanh Vân Môn cáo mật mà nói, chỉ sợ Vân Âm thật sự tức hộc máu.
"Ta tìm được ngươi bằng cách nào thì ngươi không cần phải hỏi, ta tự nhiên có biện pháp của ta." Trần Nặc lắc đầu: "Ngược lại là ngươi, ngươi…"