Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187 Ca Ca Không Phải Ba Ba Mụ Mụ

Chương 187

Ca Ca Không Phải Ba Ba Mụ Mụ


Cơm tối đi McDonald.


Mua phần thức ăn trẻ con mà Trần Tiểu Diệp thích nhất, còn có gà miếng McDonald's, lại thêm một ly nước trái cây lớn.


Lúc Trần Tiểu Diệp ở trên đường rốt cục dần dần không khóc nữa, nhưng cô bé rõ ràng đặc biệt để ý tới Cố Khang, trên đường đi liền gắt gao nắm lấy quần áo Cố Khang không buông tay.


Trẻ con kỳ thật không hiểu được nhiều, nhưng chính bản năng lại bắt lấy quần áo của cha mình không thả.


Tựa hồ… Sợ ba ba của mình, bỗng nhiên lại biến mất.


Cố Khang kỳ thật có chút không yên lòng.


Trần Tiểu Diệp vẫn một mực nói liên miên lải nhải, cô bé tựa hồ có chuyện nói không hết.


Tựa như muốn đem mọi chuyện cần thiết trong mấy tháng nay, nhìn thấy, nghe được, gặp phải, những chuyện mình cho rằng là thú vị, toàn bộ toàn bộ đều nói cho ba của mình nghe.


Cố Khang kỳ thật đã sớm thất thần, nhưng Trần Tiểu Diệp vẫn một mực đang nói.


Trần Nặc ở bên cạnh, cầm khăn tay lau miệng cho Tiểu Diệp Tử, sau đó cho cô bé uống nước trái cây.


Kỳ thật, thường ngày Trần Nặc đối với em gái mình cũng cực tốt. Tiểu Diệp Tử đối với Trần Nặc cũng là cực kỳ có cảm tình.


Nhưng… Máu mủ tình thâm, ba ba chung quy vẫn là ba ba.


Không có vị trí của cha mẹ, là vô luận Trần Nặc có bổ vào như thế, cũng bổ không được một lỗ hổng.


Trần Tiểu Diệp năm tuổi, trước bốn tuổi đều là ở chung với cha mẹ.


Trong trí nhớ của cô bé, cha từng ôm qua mình, hôn qua mình, đối với mình từng cười, nghe mình hát nhạc thiếu nhi, kể chuyện xưa cho mình…


Dù Cố Khang lại không phải là người… Nhưng trước đó, gia đình kia, tại thời điểm ban đầu, vẫn từng có thời gian hạnh phúc.


Bằng không mà nói… Âu Tú Hoa cũng sẽ không gả cho hắn, cũng sẽ không sinh con cho hắn.


Rốt cuộc thời điểm ban đầu, khẳng định cũng từng có qua một đoạn mỹ hảo.


Thời điểm Trần Tiểu Diệp sinh ra, Cố Khang cũng từng một lần giống tất cả người cha khắp thiên hạ này, coi cô bé như trân bảo.


Trần Tiểu Diệp lúc còn rất nhỏ, Cố Khang cũng từng ôm qua con gái, cũng từng dắt tay con gái tập tễnh đi đường, cũng từng nhìn con gái bi bô tập nói.


Cũng từng bế bồng con gái, ôm ôm hôn hôn.


Cũng từng đem con gái vác lên vai, để cô bé cưỡi cổ của mình vui cười…


Tất cả những điều này, hoặc nhiều hoặc ít, kỳ thật cũng đều là từng có.


Mặc dù sau này, người này dính vào cờ bạc, nhân tính dần dần ma diệt mất…


Cố Khang trở nên càng ngày càng không phải người.


Nhưng Trần Tiểu Diệp, nhưng cô bé, lại nhớ kỹ cha mình!


Cô bé nhớ kỹ những thứ kia, người đàn ông cao cao to to, tựa hồ có dùng cũng không hết khí lực, tựa hồ còn cao hơn trời.


Cô bé nhớ kỹ, người đàn ông kia tại thời điểm mình ngã đã đem mình kéo lên. Tại lúc mình sinh bệnh, ôn nhu sờ lấy trán mình.


Cô bé nhớ kỹ, thời điểm mỗi lần ban đêm sợ hãi, đều sẽ thề son sắt, nói sẽ bảo vệ mình, cưỡng chế đem lão sói xám đuổi đi, đuổi đi lão hổ lớn.


Trong trí nhớ, người đàn ông kia, gọi… Ba ba!


Cố Khang dĩ nhiên không phải người cha tốt. Bây giờ không phải.


Đã từng kỳ thật cũng chưa chắc cũng tốt.


Nhưng những đoạn thời gian ngắn kia, nhưng cũng đã từng có.


Đại bộ phận người cha, mặc kệ tốt xấu, đều cũng từng có.


Cho nên trong lòng trẻ con, ba ba, mãi mãi cũng là ba ba.


Là người đàn ông mà mình lại yêu, lại ngưỡng mộ, lại sợ hãi uy nghiêm của hắn, đồng thời lại chờ mong hắn bảo hộ mình.


Đối với Trần Tiểu Diệp mà nói, thời điểm trước đó ở nhà họ Cố bị ngược đãi.


Cô bé đang sợ hãi, đang sợ, đang khó chịu…'


Kỳ thật trong đầu cô bé, cực kỳ không hiểu rõ:


Vì cái gì thời điểm mình chịu những khi dễ này, ba ba mụ mụ lại không ở đây?


Vì cái gì thời điểm những người kia đánh mình.


Ba ba nói qua sẽ giúp mình đuổi lão sói xám đi, hắn lại không đến bảo vệ mình?


Trần Nặc nhìn Trần Tiểu Diệp, tất cả dáng vẻ cao hứng bừng bừng, tinh thần sáng sủa mà trước nay chưa từng có.


Trong lòng của hắn hơi xúc động.


Cho dù sau khi được mình từ Cố gia cứu ra, Trần Tiểu Diệp ở trước mặt Trần Nặc, lúc mới bắt đầu, đều là một loại "Nhu thuận" cùng "Hiểu chuyện" khiến cho người khác nhìn vào đều đau lòng.


Thế nhưng nhưng thứ này thì sao?


Đứa bé bốn năm tuổi, nào có biết điều lại hiểu chuyện như vậy?


Loại hiểu chuyện cùng nhu thuận kia ở đâu ra?


Bị ngược đãi ra!


Bị quát lớn, bị phạt, bị giận mắng, bị cây gậy quất vào đùi, bị bỏ đói…


Mạnh mẽ như vậy đã tạo nên cái gọi là nhu thuận hiểu chuyện!


Loại nhu thuận kia, kỳ thật, chân chính thể hiện ra ý nghĩ của đứa bé:


Ta ngoan ngoãn nghe lời, van cầu ngươi đừng đánh ta.


Thẳng đến khi đi theo Trần Nặc tầm được một tháng, loại nhu thuận kia trên người Trần Tiểu Diệp, mới dần dần nhạt phai mất.


Đứa bé bắt đầu có can đảm cùng Trần Nặc nũng nịu, có can đảm cho thấy một chút thiên tính của trẻ con, thậm chí ngẫu nhiên sẽ còn nho nhỏ, nho nhỏ nghịch ngợm một chút xíu.


Đưa bé mới thật trong lòng tiếp nhận Trần Nặc, tiếp nhận một sự thật: Anh trai này thật sự sẽ không đánh mình, sẽ không bắt nạt mình.


Người anh trai này, là người bảo vệ mình.


Nhưng có một điều!


Dù là đến bây giờ, Trần Tiểu Diệp ở trước mặt Trần Nặc cũng chưa từng có một lần, dám phát cáu! Xưa nay cũng không dám nhắc tới hay đưa ra yêu cầu quá phận gì.


Thế nhưng…Đứa trẻ bốn năm tuổi, nơi nào là không có tính tình, lại không loạn tức giận?


Trần Tiểu Diệp, vẫn y nguyên không dám.


Đây chính là một tia bóng tối trong lòng cô bé.


Bởi vì, mặc dù cô bé vẫn còn không hiểu nhiều.


Nhưng bản năng trong lòng cô bé có một điều khác biệt đơn giản: Ca ca, không phải ba ba mụ mụ.


Chương 187

Bình Luận (0)
Comment