Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 240 Đi Đón Tiểu Diệp

Chương 240

Đi Đón Tiểu Diệp


Ăn xong điểm tâm, Trần Nặc lôi kéo Lộc Tế Tế đi ra cửa.


Hắn cũng không yên tâm để Lộc Tế Tế ở nhà một mình.


Trong nhà quá nhiều đồ vật không đúng, vạn nhất giữ Lộc Tế Tế ở lại trong nhà, người phụ nữ này lại lục tung lên, rồi phát hiện thêm nhiều điểm đáng ngờ.


Lấy cớ mang theo Lộc Tế Tế đi ra ngoài mua đồ, lôi kéo nàng đi dạo siêu thị một lát, sau đó lại mua hai bộ quần áo, cuối cùng thời điểm đi ngang qua một nhà thẩm mỹ viện, Trần Nặc dừng bước.


"A, lão bà ngươi nhìn xem, nơi này đang có hoạt động hạ giá a, oa, thanh toán một ngàn sẽ được khuyến mãi thêm hai trăm!"


"A?"


Không kịp phản ứng, Lộc Tế Tế liền bị Trần Nặc kéo vào thẩm mỹ viện.


Lại ngây người một lúc, Trần Nặc đã cùng em gái sau quầy nói chuyện khí thế ngất trời.


Lại ngây người một lúc, Trần Nặc đã trả tiền đem thẻ làm!


"? ? Lão công? ?"


Trần Nặc nhìn Lộc Tế Tế, ôn nhu nói: "Ta thấy ngươi gần nhất càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng không quá tốt, đến, phụ nữ nha, luôn luôn cần bảo dưỡng."


Em gái bên cạnh đầy nhiệt tình bắt đầu giới thiệu, cái gì thủy quang non da, cái gì lỗ chân lông rút lại, cái gì mà bảo dưỡng làn da, cái gì mà mùi thơm hoa cỏ xoa bóp…


Lộc Tế Tế nghe không hiểu, mơ hồ liền bị mang vào bên trong phòng, nằm ở trên một chiếc giường mát xa làm đẹp.


Sau đó hai cô gái chuyên gia làm đẹp đã đi tới, mang theo khẩu trang, lấy ra một đống bình bình lọ lọ.


Trần Nặc đối với Lộc Tế Tế khoát tay: "Lão bà a, ngươi ở chỗ này làm đẹp, ta trước đi chợ mua thức ăn a."


"A?" Lộc Tế Tế theo bản năng có chút bất an, đứng dậy liền muốn ngồi xuống.


Trần Nặc nhanh chóng đem Lộc Tế Tế chặn lại một lần nữa nằm xuống.


"Đừng sợ, ta đi mua đồ ăn nhanh lắm, ngươi làm đẹp cần thời gian rất dài đâu. Ta đem đồ ăn mua xong, sau đó trở lại đón ngươi, chúng ta lại cùng nhau về nhà làm cơm trưa."


"Thế nhưng là…"


"Ngươi ở chỗ này a. Tuyệt đối đừng chạy loạn… Cái kia, tiền ta đã trả tiền rồi. Có chuyện gọi điện thoại cho ta a. Dãy số ngươi nhớ kỹ sao?"


"Nhớ kỹ…"


"Nhớ kỹ là được rồi, ta đi mua thức ăn, giữa trưa muốn ăn cái gì? Thịt kho tàu vẫn là sườn xào chua ngọt?"


"… Xương sườn." Lộc Tế Tế theo bản năng nuốt một chút nước bọt.


"Được, sườn xào chua ngọt, ta lại mua con cá làm canh, lại xào bông cải xanh, liền không sai biệt lắm đi."


"Úc…"


Mắt thấy Trần Nặc khoát khoát tay rời đi, mà hai chuyên gia làm đẹp giọng nói cung cung kính kính đã nhích lại gần, lấy ra những chiếc bình bình lọ lọ kia…


Lộc Tế Tế mơ hồ một lần nữa nằm xuống bất động…


A? Sao lại luôn có một loại cảm giác… Giống như mình bị dắt đi lòng vòng?


Ra khỏi thẩm mỹ viện, Trần Nặc lập tức ngựa không ngừng vó chặn một chiếc xe taxi lại, chạy thẳng đến trường học!


Vì sao? Đón Trần Tiểu Diệp a!


Tối hôm qua nửa đêm Trần Nặc dành thời gian gửi tin nhắn cho lão Tưởng, nói trong tiệm mình có chuyện, nửa đêm có một phê xe mới muốn tới, không có cách nào xin nghỉ. Cùng lão Tưởng ước định buổi sáng hôm nay đi đón Trần Tiểu Diệp.


Đuổi tới trường học, xuống xe, chạy thẳng tới dưới lầu ký túc xá.


Đi vào phòng 304, gõ cửa, đã nhìn thấy lão Tưởng xụ mặt đứng ở trong nhà.


"Sư phụ." Trần Nặc vội vàng cúi đầu khom lưng.


"Vào đi." Lão Tưởng thở dài, tránh cửa ra.


Trần Tiểu Diệp đã rửa mặt chuẩn bị xong, Tống Xảo Vân đang chải đầu cho cô bé, sau đó mang lên vai chiếc cặp nhỏ.


"Ca!" Tiểu Diệp Tử quay đầu hướng về phía Trần Nặc hô. Tống Xảo Vân nhanh chóng đem đầu của nàng nghiêng lại phía trước: "Chờ một chút, bím tóc còn chưa được buộc xong đâu!"


"A ~" Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn ngồi thẳng.


Lão Tưởng để Trần Nặc ngồi xuống, nghĩ nghĩ, thở dài: "Được rồi, đừng sợ hãi rụt rè, ta lại không trách ngươi. Ta biết, một mình ngươi mang theo đứa bé, ngày thường còn phải làm công kiếm tiền, không dễ dàng. Tối hôm qua ngươi bận bịu, không có cách nào tới đón Tiểu Diệp, ta hiểu, ngươi không cần lo lắng ta sẽ tức giận."


Trần Nặc nhu thuận cười theo.


Lão Tưởng nhẹ gật đầu, thở dài: "Ngươi cũng không dễ dàng a…"


Ân, xác thực không dễ dàng! Hai ngày này quả thực quá khó khăn!


Lão Tưởng hướng về phía Trần Nặc ném ra cái ánh mắt, hai người tới trong phòng bếp, đem cửa phòng bếp cài khóa lại, lão Tưởng mới hỏi: "Ba ba của Tiểu Diệp Tử, là chuyện gì đã xảy ra?"


Trần Nặc lập tức biến sắc, lòng đầy căm phẫn cả giận nói: "Sư phụ, ngươi nói đến cái này, ta coi như thật nhịn không được lửa…"


Nói rồi, Trần Nặc đơn giản dăm ba câu, đem chuyện của Cố Khang đại khái cùng lão Tưởng nói một lần.


Lão Tưởng nghe, cũng là sắc mặt khó coi: "Đây có còn là con người hay không?"


"Cũng còn may!" Trần Nặc cả giận nói, sau đó lại vỗ bộ ngực: "Hôm qua hắn đi đón Diệp Tử, hẳn là không có ý tốt đi! Muốn đem đứa bé đoạt lại đi… May mắn ngài đem Diệp Tử đón đi… Ai đúng rồi sư phụ, hôm qua ngươi sao lại trở về nhà trẻ đón Tiểu Diệp Tử?"


"… Không phải ta đón, là sư nương của ngươi đón." Lão Tưởng toát cắn rụng răng: "Hôm qua cũng thế… Ai, sư nương của ngươi lại mắc bệnh, không khéo ta vừa vặn không ở nhà, chính nàng mơ hồ liền chạy tới nhà trẻ, đi đón Diệp Tử. Sau đó, liền vừa vặn cùng với tên Cố Khang mà ngươi nói đụng phải."


"Sau đó thì sao?" Trần Nặc giả ngu.


Sau đó?


Lão Tưởng chau mày.


Sau đó… Kỳ thật lão Tưởng cũng không rõ lắm.


Tối hôm qua sau khi đón Tống Xảo Vân cùng Tiểu Diệp Tử trở về… Sau khi Tống Xảo Vân trở về, dần dần thanh tỉnh, nhưng đối với những chuyện xảy ra ngày hôm qua… Cụ thể cũng không nhớ được.


Về phần Tiểu Diệp Tử, một đứa bé năm tuổi, càng nói không rõ.


Trong sự giải thích của Tiểu Diệp Tử, căn bản không biết hôm qua mình suýt nữa bị cha ruột bắt cóc. Cũng căn bản không biết cha ruột là muốn làm cái gì.


Trẻ con liền rất đơn thuần cho rằng: Ba ba cùng mẹ nuôi Tống Xảo Vân đều đến đón mình tan học, sau đó mang mình ra ngoài ăn cơm, còn hẹn anh trai, thế nhưng anh trai vẫn luôn không đến. Sau đó ăn cơm được một nửa liền không biết vì cái gì cha nuôi Tưởng bá bá cũng tới, sau đó đem mình cùng mẹ nuôi cùng nhau đón đi…


Đứa bé cũng chỉ hiểu được như vậy.


Chương 240

Bình Luận (0)
Comment