Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313 Thao Thao Bất Tuyệt

Chương 313

Thao Thao Bất Tuyệt


Đại sư huynh, họ Ngô tên Đạo.


Miệng Thiên Ngô, lúa nước cây lúa.


Cái tên này nghe xong liền biết xuất thân nhà nông.


Kỳ thật cũng không sai.


Dựa theo lão Tưởng giải thích, năm đó trước khi hắn đến thành Kim Lăng, từng thu một đệ tử ký danh tại gia tộc, mà người đó cũng chính là Ngô Đạo.


Cùng Trần Nặc cùng Trương Lâm Sinh không khác biệt lắm, đi theo hắn học quyền mấy năm.


Nhưng nhận biết rất nhiều năm, đứa bé này cũng xem như được lão Tưởng nhìn từ nhỏ đến lớn.


Bái mình làm sư phụ, nhưng về sau bởi vì cảm thấy tính tình của đứa nhỏ này không thích hợp để luyện võ, cũng không có dạy hắn công phu thật sự gì cả, chỉ luyện một ít cường thân kiện thể. Tâm tư của đứa nhỏ này cũng không đặt bên trên chuyện luyện võ.


Ngược lại là đối với một ít thứ tà môn ngoại đạo lung tung lộn xôn lại có hứng thú…


Được rồi, kỳ thật lão Tưởng gọi nó là bàng môn tà đạo, cũng không thật sự là bàng môn tà đạo gì cả, chỉ là đứa nhỏ này từ nhỏ liền hay lải nhải.


Cho nên ở trong gia tộc, người người đều không gọi đại danh Ngô Đạo của hắn.


Đều gọi hắn: Ngô Thao Thao.


Nghe một chút cái tên này, Ngô Thao Thao.


Tôn Khả Khả, Lộc Tế Tế, Ngô Thao Thao.


Nhìn qua liền biết tác giả là một tên đặt tên gân gà.


Ngô Thao Thao đến, là việc không trong dự tính của lão Tưởng, nguyên bản Ngô Thao Thao hai ngày trước gọi điện thoại đến ân cần thăm hỏi, lúc ấy lão Tưởng ở trong điện thoại bảo hắn đừng phiền phức bôn ba qua lại.


Không nghĩ vị đại đệ tử này cũng thật sự có tâm, ngoài miệng nói nghe lời không tới, nhưng đến lúc này, vẫn là chạy tới.


Trên bàn rượu, lão Tưởng vốn chính là chủ nhân của ngày hôm nay, ngồi chủ vị.


Dọc theo vị trí chính giữa, bên trái lần lượt là lão Tôn, lão Hà môn toán, sau đó là Dương Hiểu Nghệ và Tôn Khả Khả.


Bên phải coi như là người nhà của Lão Tưởng, bên cạnh là Tống Xảo Vân, sau đó là Trương Lâm Sinh, Trần Nặc, thêm Tiểu Diệp.


Vị đại sư huynh này đến đây, nên ở giữa Tống Xảo Vân và Trương Lâm Sinh thêm một vị trí.


Trần Nặc bỗng nhiên rất nhiệt tình, trực tiếp đuổi Tiểu Diệp đi qua chỗ của Tôn Khả Khả ngồi cùng, sau đó chủ động đi lên lôi kéo đại sư huynh ngồi bên cạnh mình.


Kỳ thật trên trán Ngộ Đại đã có chút mồ hôi, nhìn bộ dáng Trần Nặc cười như không cười, mình cũng cười rất miễn cưỡng.


Tâm tình của lão Tưởng rất tốt, cũng không nhìn ra sự không tự nhiên của hai người, còn nhiệt tình giới thiệu với mọi người một vòng, sau đó giới thiệu Trần Nặc và Trương Lâm Sinh, cũng giới thiệu với Ngô Thao Thao.


Trương Lâm Sinh không nghĩ nhiều, thành thành thật thật chào hỏi Ngô sư huynh.


Trần Nặc thì có chút nhiệt tình khiến lão Tưởng ngoài ý muốn, bắt đầu lôi kéo Ngô Thao Thao hàn huyên.


“Đại sư huynh ở đâu a?”


"Ách, ở tại gia tộc."


"Ta đoán, nhất định trưa nay đã đi tàu hỏa phải không?"


"Ách, đúng đúng."


Vô nghĩa, vé tàu hỏa đều đưa cho ngươi thấy …


Ngô Thao Thao lau mồ hôi trên trán, ném một ánh mắt cầu xin đến Trần Nặc, Trần Nặc gật đầu, thu hồi ngón tay đang nắm cổ tay của đại sư huynh.


Ngô Thao Thao âm thầm thở ra một ngụm khí lạnh.


Sau đó vội vàng quay đầu, cười với lão Tưởng, đứng lên, đi tới, cung kính lấy ra một cái túi giấy đỏ niêm phong từ trong balo.


"Sư phụ, một chút tâm ý."


"Không cần không cần. Ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, ngươi có thể đến và uống một ly rượu là ta đã vui rồi! ”


"Sư phụ, thật sự, ngươi nhận lấy đi."


"Ai nha…"


Trần Nặc vừa nhìn thấy, cười cười, trực tiếp đi tới nhét túi màu đỏ vào tay lão Tưởng: "Sư phụ, một mảnh tâm ý của đại sư huynh, ngươi thu đi! Trên bàn rượu, không cần đẩy qua kéo lại như thế, đều là người luyện võ, sảng khoái một chút a.”


Nói xong, liền lôi kéo Ngô Thao Thao trở về chỗ ngồi của hai người rồi ngồi xuống.


"Cái này, đại sư huynh a…"


"Ai nha! Sư đệ ngươi cứ nói.”


"Ta lại đoán a, trong phong bao lì xì kia… 500 đồng, phải không?”


“Sư đệ anh minh! Ngô Thao Thao chột dạ cười cười, giơ ngón tay cái lên.”


Được rồi, ngươi có thể không anh minh sao?


Bên trong có tờ một trăm, chiều nay ở nhà đã bị Tiểu Diệp dùng bút bi vẽ trên đó một con rùa nhỏ.


Trên bàn rượu, Trần Nặc cũng không có gây sự.


Cũng không thể làm vậy a!


Cả đời lão Tưởng có một lần đại thọ năm mươi tuổi, Trần Nặc dù có thế nào cũng không thể làm yêu sâu bướm trong bữa tiệc đại thọ của đồng chí Tưởng Kiếp Phù Du.


Một trận thọ yến ngược lại cũng được tiến hành thuận lợi.


Vị Ngô Thao Thao này, quả nhiên là thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn thật sự có chút đồ vật.


Chủ động kính một vòng rượu, sau đó nghe nói lão Tôn là phó hiệu trưởng tương lai tại trường của lão Tưởng, thái độ nhất thời lại cung kính vài phần, lôi kéo lão Tôn liên tục kính rượu.


Cuối cùng, lại kính rượu lão Tưởng, kể vè thời gian những năm đó, một người liền làm cho không khí trên bàn rượu trở nên náo nhiệt vui vẻ.


Còn có thể cùng Tống Xảo Vân nói cổ luận kim, hai người còn nói vài câu kinh văn cổ các loại.


Chương 313

Bình Luận (0)
Comment