Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327 Có Việc Cần Nhờ Ta Sao?

Chương 327

Có Việc Cần Nhờ Ta Sao?


Trần Nặc nhận lấy trong tay tỉ mỉ nhìn một cái, nơi nứt ra rất bất thường, phảng phất là do ngoại lực gì dẫn đến.


Suy nghĩ một chút, Trần Nặc hỏi: "Khi nào thì hư?"


"Hôm qua ta ra ngoài, bị xe tông, ta về nhà, sờ túi, thứ này liền bị hỏng a… Có lẽ ta đã vô tình làm hỏng nó khi ta bị tông trúng.”


Trần Nặc nghe xong, lại âm thầm nhíu mày.


Xe đạp đụng phải, hẳn đụng không nặng lắm, nếu có thể đụng đến mức ngay cả tảng đá cũng nứt ra… Giờ phút này Tôn Khả Khả còn có thể ngồi trước mặt mình như vậy sao?


Sợ đều đã vào phòng cấp cứu tích cực rồi.


Hơn nữa, Tôn Khả Khả bị thương ở chân.


Tác phẩm điêu khắc bằng đá này, cô đặt trong túi áo khoác của mình.


Nếu dựa theo lời cũ mà nói…


Hộ thân phù này, sợ là đã giúp Tôn Khả Khả ngăn cản một tai họa a!


Cùng Tôn Khả Khả ngồi một lát, một nam một nữ tiểu tình nhân ở trên sô pha nhàm chán một lát, nhìn buổi sáng, Trần Nặc liền lấy cớ muốn đi cửa hàng Lỗi ca làm việc, tạm biệt rời đi.


Dặn dò hai câu bảo Tôn Khả Khả ở nhà chú ý nghỉ ngơi, Trần Nặc rời khỏi nhà lão Tôn.


Ngược lại trước khi đi, lại ôm Tôn Khả Khả hôn một cái, sau khi cô gái đỏ mặt đóng cửa lại, trên mặt Trần Nặc lộ ra nụ cười cổ quái.


Xuống lầu ra ngoài, sau đó một đường đi tới con phố chỗ Đại lý xe Lỗi ca.


Ngô Thao Thao vẫn đang bị quản thúc tại nhà.


Lỗi ca ngược lại không làm khó hắn, có thuốc lá có trà, tối hôm qua ăn cơm cũng có món mặn có món chay.


Nhưng duy chỉ không cho phép hắn ta ra ngoài, phải ở trong phòng ngay phía sau Đại lý xe.


Ngô Thao Thao cũng bắt đầu có chút khó chịu, nhưng thời gian dài, ngược lại cũng yên tĩnh lại.


Ngồi trên sô pha trong phòng, vểnh chân bắt chéo, bàn trà trước mặt đặt thuốc lá, còn có một đĩa đậu phộng hạt dưa.


Dưới tủ TV ở trước mặt là một đầu máy DVD với một bộ phim bom tấn Hollywood lậu đang chiếu trên màn hình TV.


Cốt truyện cũng chỉ có vậy, bất quá là binh binh bang bang đánh tới đánh lui, ngược lại cũng khá náo nhiệt.


Đang nhìn thấy nam chủ đánh bại phản diện, đang muốn gặm xuống một vị mỹ nữ tóc vàng ở phía trước —— dù sao tại thời đại đó, những bộ phim bom tấn hành động Hollywood đều có quá trình như thế… Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.


Trần Nặc từ bên ngoài đi vào.


Ngô Thao Thao ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vị sư đệ tiện nghi của mình vẻ mặt khách khí tươi cười, vào cửa liền cười tủm tỉm chào hỏi.


"Ôi, đại sư huynh, xem phim hay gì đó?"


Nói tiếp, Trần Nặc đi tới trước bàn trà, đặt hai túi nhựa lớn trong tay lên bàn.


Sau đó, cũng lấy một thứ trong túi ra.


Vịt muối, bốn miếng vịt, thịt lợn, thịt bò sốt, rau trộn.


Ngoài ra còn có một chai rượu vang Dương Tử Hà.


Ngô Thao Thao gật đầu.


Ân, đồ ăn cũng coi như không tệ, chai rượu vang Dương Tử Hà cũng không rẻ.


"Thế nào rồi sư đệ? Có chuyện gì cần ta giúp sao?”


Trần Nặc không trả lời, trực tiếp nói: "Ta bảo Lỗi ca phái người đến nhà hàng đối diện, gọi một phần canh thịt cừu, chốc lát nữa sẽ có người bưng cả nồi tới, chúng ta liền uống canh thịt cừu, ăn thức ăn, uống thêm hai ngụm nữa.”


Trần Nặc đem thức ăn bày ra đủ trên bàn, trực tiếp ném gói thuốc trên bàn sang một bên, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc Trung Hoa, lấy ra một điếu đưa cho Ngô Thao Thao, lại đốt cho hắn.


Ngô Thao Thao hút vào một ngụm, vui vẻ dựa vào sô pha, híp mắt nhìn Trần Nặc.


Tướng mạo của hắn, nốt ruồi đen trên đầu lông mày bên trái, cộng thêm một nhúm lông. Tư thái này, tư thế này, biểu tình này tựa như chân chó bên cạnh lão tài địa chủ trong truyền thuyết.


"Xem ra là có việc cầu xin ta." Ngón tay Ngô Thao Thao kẹp thuốc lá, cười nói: "Sư đệ a, ngươi người này không thể như vậy a. Trước lạnh sau nóng. Thời điểm cường thế còn nói để cho ta thấy máu. Có việc cầu xin, liền rượu ngon thịt tốt, còn một vẻ mặt tươi cười.


Ngươi quay quá nhanh, sư huynh ta có chút không theo kịp tiết tấu của ngươi a.”


Trần Nặc cũng cười tủm tỉm nói: "Nói gì vậy chứ, thật sự không có việc gì cầu sư huynh cả. Chính là lúc trước thọ yến của sư phụ vẫn chưa uống đủ! Chẳng phải vì hôm nay rảnh rỗi, liền cùng sư huynh uống hai chén, đều là đồng môn, làm thân một chút cũng là điều nên làm a.”


Nói xong liền mở rượu, trước tiên rót cho lão Ngô một ly.


Ngô Thao Thao cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, đập vào miệng: "Không sai, cái này được.”


"Ngươi lại nếm thử thịt heo này, kim lăng lục hợp đầu thịt heo, rất nổi danh a! Còn có nước muối thêm này, ta mua được từ trong cửa hàng bán vịt danh tiếng lâu năm!”


Trần Nặc gắp vài đũa vào bát của Ngô Thao Thao, sau đó bưng ly rượu lên: "Sư huynh, ta kính ngươi!”


Ngô Thao Thao chạm cốc của mình và uống một ngụm.


Nhìn sư đệ trẻ tuổi trước mặt quá mức nhiệt tình, thở dài: "Trần Nặc sư đệ a, ngươi người này… Nói trở mặt liền trở mặt, nói tư thái đè thấp liền đè thấp… Được rồi, được rồi. Tâm ngoan, làm việc quyết đoán, lại có thể buông xuống mặt mũi!


Muốn ta nói, Tưởng lão sư đã thu được một đồ đệ lợi hại.


Ngươi người này, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển a.


Ah không đúng, bây giờ ngươi đã phát triển ah! Hôm qua ta đã thấy, ông chủ của đại lý xe này, tất cả giống như đều đang làm việc cho ngươi.”


Trần Nặc cười cười không nói gì.


【Mọi người quăng KP để mình có động lực dịch tiếp nhé >.<】


Chương 327

Bình Luận (0)
Comment