Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 337 - Chương 337 Dấu Vết Niệm Lực

Chương 337

Dấu Vết Niệm Lực


Trần Nặc híp mắt nhìn cô gái này.


Cô gái này… cô ấy… Sẽ không hạ dược lão tử đó chứ?


Mẹ kiếp, người phụ nữ này điên rồi, khó có thể bảo đảm cô không làm gì được.


"Không được làm chuyện quá mức." Trần Nặc thở dài.


"Được."


"Được rồi! Ta thề có Chúa, ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì bất lợi đối với ngươi!


Ngươi để ta ở bên cạnh ngươi, ta cam đoan toàn bộ lời nói cử chỉ của ta, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn của một cô gái!”


Trần Nặc nhíu mày nhìn chim ruồi, nhưng không nhìn ra có sơ hở gì.


Giọng điệu của cô gái rất chân thành, lời nói cũng rất kiên quyết.


Trần Nặc tạm thời thở phào nhẹ nhõm.


Tình huống trước mắt tuy rằng đau đầu, nhưng cũng đành phải ổn định cô gái này trước như vậy—— không thể quá ép buộc cô.


Người này điên rồi.


"Cái tên giám đốc kia là sao?"


"Ta đã tìm thấy ngươi, sau đó đầu tư ba triệu bảng Anh vào công ty giáo dục này." Giọng điệu của Nivel rất lạnh nhạt.


Cứ như không phải bỏ ba triệu bảng Anh, mà chỉ là ba trăm đô.


Ba triệu bảng Anh, tương đương với hơn ba ngàn vạn Nhân Dân Tệ.


Năm 2001, ba ngàn vạn Nhân Dân Tệ.


Có thể đủ để trở thành cổ đông lớn của Tencent.


Trần Nặc thở dài.


Cô gái thừa hưởng tài sản của gia đình Dwen Hill và trở thành một phú bà tiêu chuẩn.


"Ta nghe người ta nói giám đốc nhà trường là một người phụ nữ năm mươi tuổi."


"Đó là dì Gima, là người giúp việc đã chăm sóc cho ta từ bé tới lớn." Nivel lắc đầu: "Đầu tư vào những nơi như thế này, để có được sự tin tưởng của các đối tác, luôn luôn cần một người lớn tuổi ra mặt."


"Ai, thật không biết ngươi có bị mù hay không, ta có cái gì tốt, cũng không phải vương tử."


"Vương tử thì tính là gì, William sao? Hắn còn phải gọi ta một tiếng cô cô a. Chỉ là một đứa trẻ đi theo sau mông ta mà thôi.”


“……”


Được rồi, được rồi, ngươi trâu bò. Gia đình Dwen Hill của ngươi là quý tộc lâu đời ở Anh.


Thế nhưng…


"Đừng nhắc tới xưng hô cô cô này, ta đau đầu."


Lúc Trần Nặc trở lại đại sảnh khách sạn, đám người Trương tổng và Tiểu Trần của công ty giáo dục kia, cộng thêm ba bạn học đều rất lo lắng.


Mắt thấy Trần Nặc đi tới, Trương tổng lập tức đứng dậy nghênh đón: "Thế nào?”


Trần Nặc lắc đầu: "Không biết.”


Trần Nặc đi về bên cạnh ba học sinh, lớp trưởng lập tức tiến lại: "Trần Nặc, cuộc phỏng vấn của ngươi thế nào?”


"Ách…"


"Có phải cũng giống như chúng ta không? Vừa rồi ta xuống hỏi Đỗ Hiểu Yến các nàng, các nàng cũng đi vào phỏng vấn, ngay cả người cũng không nhìn thấy, liền dựa theo chỉ thị, đối với một máy quay video ghi lại video, rồi đi ra.”


Trần Nặc gật đầu: "Ừm, ta cũng vậy.”


Lúc này, nhân viên tên Tiểu Trần kia đến một bên nhận điện thoại một chút, sau đó lúc trở về, sắc mặt rất cổ quái.


Tiểu Trần thì thầm với Trương tổng hai câu, Trương tổng nhíu mày nhìn bốn học sinh, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Trần Nặc.


"Đã có quyết định, hai nam sinh, các ngươi được chọn. Xin chúc mừng!


Ta hy vọng các ngươi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi này.


A đúng rồi, các ngươi quay trở lại và báo cáo tài khoản ngân hàng để Tiểu Trần trả tiền cho ngươi.”


Lời này vừa nói ra, nhất thời vẻ mặt của Đỗ Hiểu Yến cùng nữ sinh kia thất vọng.


Lớp trưởng vui mừng, dùng sức vung quyền: "Ye!!”


Trợ cấp 2.000 đô la một tháng cao hơn mức lương của cha mẹ của hắn.


Sau đó, Trương tổng yêu cầu tài xế lái xe đưa bốn học sinh trở lại trường.


Trên đường đi, hiển nhiên lớp trưởng rất hưng phấn, lải nhải nói rất nhiều. Hai cô gái dường như cảm thấy có chút chán nản.


Ngược lại Trương tổng lại an ủi vài câu, khuyến khích các nàng nỗ lực nhiều hơn trong công tác tiếp đãi khác.


Sau khi trở về trường, đã sớm qua giờ ăn tối, nhưng Trương tổng vẫn dẫn mọi người đến căn tin của bộ phận quốc tế của trường để ăn cơm.


Bộ phận quốc tế vẫn chưa chính thức hoạt động, căn tin chỉ mở cửa vào ngày hôm nay, nhưng rõ ràng điều kiện vẫn rất tốt.


Một bữa ăn lớn, làm cho tâm trạng của hai nữ sinh đang thất vọng có được vài phần an ủi.


Không nghi ngờ gì nữa, vị trí hai nhân viên tiếp đãi.


Trần Nặc chiếm một cái, vị trí còn lại chính là lớp trưởng kia, đương nhiên cũng là Trần Nặc bảo Nivel định ra.


Sự lựa chọn này rất đơn giản.


Đầu tiên loại trừ cô gái mà hắn không biết … Rõ ràng là một công việc béo bở, tất nhiên nên để lại cho một nhà.


Như vậy hai người lớp trưởng và Đỗ Hiểu Yến, hai lựa chọn một, Trần Nặc lựa chọn lớp trưởng vô danh.


Tên này ngốc nghếch, dễ lừa gạt, hẳn là một người công cụ xuất sắc đi.


Bệnh viện não Kakura, khu vực tâm thần.


Trong một phòng bệnh cách ly, ánh mắt Hà Dung ngơ ngác nằm trên giường bệnh, trên đùi trên người buộc dây đai kiềm chế.


Bên ngoài cửa sổ, Lộc Tế Tế và Ngư Nãi Đường đứng cạnh nhau.


Lộc Tế Tế nhíu mày nhìn bên trong cửa sổ, Hà Dung đang nằm trên giường.


"Sư phụ, đây chính là người mà ngươi nói, đệ tử mà ngươi dự định thu? Tuổi tác có hơi lớn a." Ngư Nãi Đường nhíu mày.


Lộc Tế Tế cũng có một chút nghi ngờ: "Khả năng tuổi tác có chút sai sót? Trước đây ta nghe một người bạn cũ nói rằng trong chuyến đi đến Kim Lăng vô tình gặp một cô gái trông rất tài năng.


Ta còn tưởng rằng tuổi sẽ nhỏ hơn một chút, không nghĩ tới đã lớn tuổi như vậy a.”


"Mặc kệ tuổi có lớn một chút, nhưng sao cô ấy lại trở thành người điên a."


Lộc Tế Tế lắc đầu cẩn thận: "Không biết. Nghe nói hôm qua mới phát bệnh nên bị đưa tới.”


Hai người nói tiếng Anh, y tá của bệnh viện đứng bên cạnh hai người đều không hiểu.


Một trong những y tá cau mày: "Ngươi có thực sự là người nhà của bệnh nhân không? Bác sĩ phụ trách cô ấy hiện tại phải tan làm, nếu ngươi muốn biết tình trạng của cô ấy, ngươi có thể trở lại vào ngày mai.”


"Ta có thể vào thăm cô ấy không?" Lộc Tế Tế hỏi cẩn thận.


"Không! Bệnh nhân đang trong giai đoạn khởi phát bệnh, có xu hướng gây thương tích và bạo lực, theo qyu định không được phép tiếp xúc trực tiếp.” Y tá lắc đầu ngay lập tức.


"Được rồi." Lộc Tế Tế thở dài cẩn thận.


Nữ Hoàng Tinh Không lặng lẽ đưa tay ở trên thủy tinh, một tia tinh thần lực chậm rãi phóng thích ra ngoài.


Một vài giây sau, đôi mắt của Lộc Tế Tế lóe lên một ánh mắt ngạc nhiên, sau đó ẩn đi.


Người phụ nữ này… Tại sao không gian ý thức của cô ta đã bị phá vỡ!


Giống như đã trải qua một cơn bão tinh thần, hoàn toàn phá vỡ ý thức bình thường!


Hơn nữa… Còn sót lại…


Là dấu vết niệm lực của Trần Nặc!


Chương 337

Bình Luận (0)
Comment