Chương 359
Trở Về
Lúc Trương Lâm Sinh từ trong phòng thi đi ra, đi đến cuối cùng, lề mà lề mề. Chẳng bao lâu hắn đã được tìm thấy bởi Trương phụ và kéo sang một bên.
Một cốc giữ ấm được đựng trong túi nhựa đã được tháo ra và nhét vào tay hắn ta. Trên mặt Trương phụ mang theo chờ mong, còn mang theo vài phần bộ dáng lấy lòng, dáng người cao lớn thô kệch này, mặc quần áo công nhân, ống tay áo lưu lại dấu vết dầu mỡ vĩnh viễn không rửa sạch được, kỳ thật rất vụng về, dùng sức nuốt mấy ngụm nước bọt, lại chỉ nghẹn ra một câu "Mau uống nước".
Cha của Trương Lâm Sinh, Trương Thiết Quân, năm nay 43 tuổi. Tên của hắn mang theo nét đặc thù của người thời đại trước.
Trương Lâm Sinh bưng ly lên, kỳ thật có chút rối rắm trong lòng, nhưng vẫn uống một ngụm lớn.
Cốc giữ ấm thực sự có chút thoát hơi, nước đã không nóng, chỉ để lại một tia nhiệt độ còn lại mà thôi.
"Thi… Vẫn được.” Trương Lâm Sinh thấp giọng nói với cha của mình.
Trương Thiết Quân phảng phất thở dài một hơi, tựa hồ ngàn cân gánh nặng trong lòng liền buông xuống, trên mặt nở ra một tia tươi cười: "Được! Được rồi, được rồi.”
Kỳ thật… Thi thực sự tốt.
Có hai câu hỏi đã gặp được trong lúc ôn tập bổ túc.
Tuy rằng thành tích cũng không tốt, nhưng môn thi buổi sáng hôm nay, hẳn là phát huy vượt qua trình độ bình thường một chút.
Trương Lâm Sinh lặng lẽ trả lại ly nước cho cha mình.
Trương Thiết Quân lẩm bẩm vẫn đang tính toán, có thể thi vào trường mục tiêu hay không —— Yêu cầu của nhà họ Trương đối với Hạo Nam ca cũng không cao, mục tiêu là một học viện chuyên ngành kỹ thuật cơ điện —— nghe cái tên này liền biết không phải là trường học tốt.
Nhưng đối với Hạo Nam ca mà nói, có thể thi được cũng đã là A Di Đà Phật.
Nhưng…
Trương Lâm Sinh nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ mong của cha mình, trong lòng rối rắm hồi lâu, rốt cục vẫn đem câu nói trong lòng đè xuống, không nói ra.
Kỳ thật hắn muốn nói là…
"Ba, con không có hy vọng."
Nam Thái Bình Dương, Đảo Lonihill thuộc Anh.
Giờ địa phương, trông như đã khoảng 7 giờ tối.
Dưới bóng đêm, một chiếc thuyền đánh cá chậm rãi tựa vào bến tàu. Những người chèo thuyền có làn da sẫm màu nhảy lên bờ, sau đó kéo dây thừng nặng bắt đầu làm việc.
Một hộp cá đã được đưa lên.
Sau khoang thuyền, trong boong tàu, một thiếu niên mặc áo hoodie chậm rãi đứng lên, chỉnh balo sau lưng ngay ngắn lại, siết chặt quần áo, dùng sức duỗi thắt lưng một chút.
Thuyền trưởng là một tên có tướng mạo thật thà, nhưng thực sự khốn khéo và xảo quyệt.
Khi thiếu niên xuống thuyền, đưa qua một cuộn tiền giấy nhỏ được buộc bằng dây cao su.
Màu xanh lá cây, tiền giấy.
Thuyền trưởng cất nó đi và đưa cho thiếu niên một tờ giấy.
"Đến quán rượu của Lão Pierre, báo tên ta, hắn sẽ chiếu cố người."
Thiếu niên bĩu môi, làm mặt quỷ, sau đó thân hình nhanh nhẹn nhảy xuống thuyền.
Trên bến tàu khắp nơi đều tràn ngập mùi tanh, gió biển thổi tới, mang theo mùi mặn nhàn nhạt.
Bầu trời đã giống như một tấm gương đầy đá quý rực rỡ, bao phủ đỉnh đầu.
Thời tiết rất tốt, trước khi xuống thuyền, nghe thuyền trưởng nói, những ngày gần đây thời tiết đều rất tốt.
Chân giẫm lên mặt đất cứng rắn, loại xúc cảm này khiến Trần Nặc trong chốc lát, cư nhiên trong lòng sinh ra một tia hoảng hốt.
Đi bộ dọc theo bến tàu đến sườn đồi phía trước và đi đến một nửa sườn đồi.
Một tảng đá phơi bày bên đường.
Trần Nặc đi tới, dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên, sau đó giơ mắt nhìn chung quanh.
Ở vị trí này, ngươi có thể nhìn thấy bến tàu bên bờ biển dưới sườn đồi.
Bên cạnh cách đó không xa, là một cửa hàng không lớn, bên cạnh còn có mấy nhà kho…
Thiếu niên nhìn chằm chằm một lát, khóe miệng chậm rãi, từng tia ý cười nở rộ.
"Ta. Trở lại.”
Ân.
Nơi này, chính "kiếp trước", là nơi mà Diêm La đại nhân cuối cùng đã ngã xuống đất.
Ngay trên tảng đá dưới chân, hắn đã hút xong điếu thuốc cuối cùng của mình, còn cãi nhau với cả tổng thống nước Mỹ, sau đó đạt được một thỏa thuận cuối cùng.
Ngay tại vị trí này, hắn đã nâng ly rượu sâm banh với anh chàng CIA.
Cũng chính là tại vị trí này, chính mình, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Trần Nặc đứng bên cạnh tảng đá trong mười phút.
Sau đó, thiếu niên cười một lần nữa.
Cười rất hạnh phúc!
Đời này, tất cả những chuyện này, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa!
Không bao giờ!
Đi bộ một vài phút dọc theo sườn đồi, đến một ngã tư có hai chiếc xe bán tải đậu bên đường.
Trần Nặc đi qua và nói chuyện với một người lái xe một lát.
Tiếng Anh của hắn mang theo nồng đậm ngữ điệu địa phương, khiến cho người lái xe rất lạ … Rõ ràng là khuôn mặt lạ hoặc.
Vài phút sau, hai người đàm phán xong giá cả, Trần Nặc đưa qua một cuộn tiền giấy, sau đó cầm ba lô nhảy lên khoang hàng hóa phía sau xe bán tải, dùng sức vỗ vỗ mái nhà.
Xe bán tải rời đi dọc theo con đường.
Dọc theo con đường núi, lên dốc, xuống dốc, rẽ, và đi qua một nơi khoáng đạt.
Hòn đảo rất lớn, rất nhanh ở trên một mảnh bồn địa cỡ nhỏ, tiến vào một trấn nhỏ không tính là rất lớn.
Thị trấn được hình thành trong thời kỳ thuộc địa Anh.
Trung tâm là một nhà thờ nhọn, từ xa có thể nhìn thấy thập tự giá trên đỉnh nhà thờ.
Cư dân của hòn đảo thực sự không có nhiều người bản địa … Vốn cũng không nhiều lắm, vào thời kỳ thuộc địa mấy nhóm thực dân tàn sát quá nhiều người.
Ngày nay, hầu hết cư dân của hòn đảo là người da trắng, nhiều người trong số họ là hậu duệ của thời kỳ thuộc địa và nhiều người khác chạy nạn từ Nam Mỹ.
Trong trấn cũng chỉ có một hai ngàn người.