Chương 364
Đầu Hàng
Nhất là thiếu niên này, đối với kiến trúc bên trong thành đá xám phảng phất cực kỳ quen thuộc, dọc theo đường đi thậm chí căn bản không cần hỏi mình một câu, liền mang theo mình từ bên ngoài vào trong, một đường đi tới vị trí trung tâm tòa thành.
Phòng điều khiển tổng thể, đại sảnh nghị sự, kho vũ trang, thậm chí là phòng hoạt động… Một đường đi tới như vậy, căn bản không cần thuyền trưởng mở miệng giới thiệu một chữ, Trần Nặc giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên của mình vậy.
"Phòng điều khiển chung cần phải được xây dựng lại, hệ thống giám sát an ninh và hệ thống vũ khí tự động về cơ bản đã bị phá hủy đêm qua.
Ân, hội trường nghị sự cũng cần phải được tân trang lại, đó là nơi chống cự cuối cùng, ta ra tay có hơi nặng một chút, trần nhà cũng bị sụp đổ.
Kho vũ khí, cửa chống cháy nổ không cần phải trọng trang – kỳ thật cực kỳ nhàm chán a. Nếu như có địch nhân có thể công kích tới cửa kho vũ khí, như vậy loại địch nhân này cũng có thể đánh tới nội bộ hạch tâm, một cánh cửa phòng nổ căn bản không có ý nghĩa gì.”
Trần Nặc vừa đi vừa nói, thuyền trưởng chỉ gật đầu nhớ kỹ.
Tập hợp bảy hoặc tám nhân viên hành chính và dịch vụ ban đầu còn sót lại của Tổ chức ABYSS.
Ngay trước cửa đại sảnh nghị sự đã sụp đổ một nửa, Trần Nặc đứng trên bậc thềm, nhìn người trước mặt.
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, dọn dẹp đống đổ vỡ. Xấu, sửa chữa nó. Chết, chôn đi. Bị thương, mang đi chữa thương.
Sau khi hoàn thành tất cả những thứ này, những người muốn đi có thể đi. Những người sẵn sàng ở lại và tiếp tục làm việc cũng có thể ở lại.
Nhưng cho đến khi hoàn thành công việc ta yêu cầu, không ai được phép rời đi.”
Bảy tám người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía thuyền trưởng.
Thuyền trưởng ngẩng đầu lên, liền thấy Trần Nặc cũng đang cười tủm tỉm nhìn mình, chỉ là trong ánh mắt mang theo một tia sắc bén.
Trong lòng hắn trầm xuống, vội vàng mở miệng nói: "Nghe vị tiên sinh này phân phó đi. Bắt đầu từ hôm nay, hắn là chủ nhân của nơi này.”
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, lão đại đều sợ hãi, như vậy mình cũng không cần phải khó xử cái gì nữa.
Tuy rằng lòng người phức tạp, ngoài mặt phục tùng cường quyền, chưa chắc nội tâm không có ý nghĩ tạp niệm gì… Nhưng Trần Nặc nghĩ rằng tại thời điểm này điều đó cũng không quan trong gì.
Trong thế giới ngầm, ở cấp độ thuộc về dị năng giả, những nhân viên bình thường này chỉ là một phần phụ thuộc của thế giới ngầm này.
Hơn nữa, về vấn đề nhân tâm, chậm rãi thu dọn là được, không cần phải vội vàng nhất thời.
Sau khi những người này bắt đầu làm việc, Trần Nặc và thuyền trưởng đến căn phòng ở một vị trí rộng nhất trên đỉnh lâu đài.
Đây là văn phòng ban đầu thuộc về thuyền trưởng.
Căn phòng rộng lớn như vậy, hoàn toàn không mang theo phong cách cổ xưa như bên ngoài lâu đài, mà được thiết kế theo phong cách Bắc Âu có chút băng lãnh. Căn phòng có diện tích tròn, được làm thành kết cấu khung thép, xung quanh bao trăm sáu mươi độ là cửa sổ kính khổng lồ từ trần đến sàn.
Đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Trần Nặc rất khéo léo điều khiển mấy nút trên bàn, sau đó trên vách tường tự động dâng lên một màn hình lớn.
Thuyền trưởng đã choáng váng.
Bất quá nghĩ đến tên này ngay cả mật mã trong két nhà mình cũng biết…
Trần Nặc mặc kệ thuyền trưởng, đầu tiên đi đến tủ rượu để lấy một ly rượu vang, sau đó từ ba lô của mình, lấy ra chai whisky mua từ quán rượu Pierre cũ, mở ra và rót một ly.
Thuần thục lấy một ít đá từ tủ lạnh trong tủ.
"Ngươi có uống không?" Trần Nặc liếc nhìn thuyền trưởng.
“…… Ta không uống nữa.”
"Tùy ngươi." Trần Nặc bưng ly, đi về trước bàn, tựa vào ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, đầu tiên là duỗi thắt lưng, sau đó uống một ngụm rượu.
"Kỳ thật ngươi cũng coi như rất biết hưởng thụ. Nơi này ngươi tìm rất tốt, hơn nữa bố trí cũng rất thoải mái, còn có rất nhiều rượu ngon… Đó là tất cả những gì mà ta thích.
Ngồi ở vị trí này mỗi ngày, ngắm nhìn biển bên ngoài cửa sổ, ngắm mặt trời mọc buổi sáng và ngắm hoàng hôn vào buổi tối. Thỉnh thoảng lại uống một ly rượu ngon, một điếu xì gà…
Ngươi quả nhiên là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống nha, thuyền trưởng.”
Thuyền trưởng không nói gì.
Trần Nặc cười cười, sau đó chậm rãi nói ra một câu.
"Cho nên, ta liền hiểu, càng thích hưởng thụ sinh hoạt, lại càng luyến tiếc chết."
Thuyền trưởng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất phức tạp: "Ta thực sự không muốn chết."
"Vậy thì làm việc cho ta." Trần Nặc cười nói.
“……Ngươi không sợ ta có sự dị tâm sao?” Thuyền trưởng cau mày.
Vốn tưởng rằng, trình độ lớn nhất của thiếu niên này là muốn từ trong miệng mình cạy ra tất cả tài phú bí mật của tổ chức ABYSS… Về phần lúc trước hỏi mình muốn chết hay muốn sống.
Cho dù vòng qua chính mình, nhiều nhất chính là đem giá trị trên người mình khai quật xong, đem mình đuổi đi, kết cục sau đó tương đương với bị lưu đày.
Nhưng…
Ở lại làm việc cho hắn ta?
"Ngươi đương nhiên sẽ có dị tâm, hiện tại vẫn có." Trần Nặc nhẹ nhàng phiêu phiêu một câu, làm cho sắc mặt thuyền trưởng nhất thời trắng bệch.
Trần Nặc nhìn vào mắt thuyền trưởng: "Đừng lo lắng. Chuyện này tất nhiên là bình thường. Tối hôm qua ta giết sạch đội ngũ cốt cán của ngươi, chẳng khác nào tiêu diệt mấy chục năm lịch sử tổ chức ABYSS của ngươi. Cướp đoạt đại bản doanh của ngươi và tất cả mọi thứ…
Nếu trong lòng ngươi không có cừu hận, vậy mới gọi là kỳ quái.
Ngươi có ghét ta hay không không quan trọng, ta cũng không quan tâm.
Những gì ta cần không phải là một người trung thành với ta - ta không quan tâm những gì ngươi nghĩ trong tâm ngươi!
Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, miễn khi ta ra lệnh, mỗi một nhiệm vụ bạn ngươi đều có thể hoàn thành.
Ta chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Người anh em, hiểu điều đó chứ?”
"Hiểu được."
"Trong lòng ngươi có thể hận ta, nhưng hành động của ngươi nếu làm ra bất cứ chuyện gì trái với ta, ta sẽ giết ngươi.
Người anh em, hiểu điều đó chứ?”
Thuyền trưởng im lặng trong vài giây, cuối cùng thở dài: "…Đã hiểu.”
"Được rồi." Trần Nặc cười rất dễ chịu: "Bây giờ, ta muốn thông tin về tất cả các 'Nuggets' trên toàn thế giới của tổ chức ABYSS.”
“…… Được.”