Chương 374
Thực Sự Ngu Ngốc
Vào khoảng mười giờ bốn mươi lăm phút, cô gái đã đạp xe đến gần một con phố thương mại nhộn nhịp.
Phố thương mại nhộn nhịp, cửa hàng thời trang ven đường đầy màu sắc, cửa hàng mỹ phẩm và trung tâm mua sắm lấp lánh. Không cửa hàng nào trong số này có thế thu hút được sự chú ý của cô gái.
Chiếc xe đạp nhanh chóng đi vòng quanh một con phố hẹp phía sau đường phố thương mại.
Sau khi đậu xe đạp ở một góc, cô gái bước vào đường phố một cách nhanh chóng.
Đây rõ ràng là một con phố ăn chơi.
Vị trí tại giao lộ là một khách sạn lớn với bảng hiệu rất lớn… Bất quá nhìn những nam nữ đi ra đi vào, liền biết là cái gì. Ngay cửa khách sạn còn có các bảng giá ưu đãi đặc biệt, đơn giản đều là các phần ưu đãi giành cho phòng thuê ngắn hạn…
Hai bên đường là mấy quán rượu, sau đó là một ít quán ăn đêm, còn có quán bar dành cho người lớn… và một số nơi như KTV.
Cô gái nhanh chóng chạy đến cửa một cửa hàng có mặt tiền được trang trí vô cùng tráng lệ, sau đó hít sâu một hơi, bước nhanh vào.
Người phục vụ ở cửa hỏi, cô gái chỉ mỉm cười và trả lời "tìm người", sau đó trong nụ cười sâu sắc của người phục vụ, đi vào hành lang của KTV.
Tuần tra nhanh chóng ở cửa phòng, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một hoặc hai nhân viên phục vụ trong tay cầm đĩa rượu và đĩa trái cây, cô gái cũng đều đúng lúc cúi đầu đi nhanh.
Rốt cục, sau khi rẽ vào hành lang, tại một cửa phòng, nhìn thấy bên ngoài cửa có một người đàn ông dáng người cường tráng, mặc âu phục màu đen, có vẻ như là vệ sĩ.
Cô gái nhìn kỹ, sau đó chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa sổ kính trên cửa, sau đó khóe miệng cô lộ ra một tia ý cười.
"Đứng lại, ngươi muốn làm gì?" Người đàn ông mặc âu phục đen đã ngăn cô lại.
Cô gái hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Vâng… Ngài Hayakawa đã gọi ta đến.”
"…" Vệ sĩ nhìn cô gái một chút, nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô gái, còn có một thân đồng phục học sinh, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Nụ cười trên mặt cô gái lúc này, ngoại trừ sự ngọt ngào lúc trước ra, tựa hồ còn có thêm một tia mị hoặc như có như không.
Vệ sĩ hừ một chút, phảng phất lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó nghiêng người, vỗ vỗ trước cửa, sau đó đẩy cửa phòng sau lưng ra, đi vào nửa bước, liền đứng ở cửa.
Trong phòng được trang trí đẹp mắt, màn hình lớn đang phát một MTV thịnh hành hiện nay, trên ghế sô pha có hai người đàn ông, một trong số đó đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Trong góc, còn có hai người đàn ông vóc người cường tráng tựa vào sô pha lẳng lặng uống rượu.
Vệ sĩ cúi đầu: "Hayakawa tiên sinh, có một cô gái nói là ngài gọi…"
Một câu còn chưa nói xong, bỗng nhiên, một cỗ lực lượng khổng lồ phía sau ập tới, đập vào cổ hắn! Vệ sĩ nhất thời đi về phía trước, sau đó liền cảm giác được cổ tay mình bị người nắm chặt, lật mạnh!
Bang một tiếng, vệ sĩ trực tiếp bay vào trong phòng!
Phía sau, cô gái buông tay ra, sau đó đi vào phòng, không để ý mấy người trong phòng sửng sốt, đầu tiên xoay người đóng cửa phòng lại, lại kéo rèm cửa sổ kính xuống.
Trên mặt đất, vệ sĩ đã trực tiếp nằm ngang trên sàn nhà, hơn nữa một cánh tay cũng đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy biến dạng vặn vẹo, chỉ là cả người đã ngất xỉu, một tiếng cũng không kêu lên.
“Mẹ kiếp!”
Một người đàn ông trung niên to lớn ở giữa chiếc ghế dài giận dữ: "Ngươi là ai!"
Hai đại hán trong góc cũng buông bình rượu xuống nhanh chóng đứng lên nghênh đón, ngăn ở giữa người đàn ông trung niên và thiếu nữ.
Cô gái mím môi mỉm cười, đầu tiên là hơi cúi đầu: "Tôi xin lỗi, làm phiền ngài."
Nói tiếp, cô mở túi xách trong tay ra, sau khi kéo túi ra, một tay rút ra một con dao nhỏ không quá hai thước!
Sau khi cầm chuôi đao, cô gái nhìn tráng hán trước mặt có chút khẩn trương.
Cô gái cúi đầu sâu sắc: "Hãy yên tâm, động tác của ta rất nhanh, sẽ không làm cho ngươi cảm thấy đau đớn! Xin vui lòng hợp tác, Arigatou!”
“……Con khốn! Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
Một trong những tráng hán cầm lấy chai rượu và xông lên!
Thiếu nữ đứng thẳng người, nhìn tráng hán trước mặt, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia sắc bén…
Vài giây sau.
Hai tráng hán đã nằm trên mặt đất, một trong số đó lúc trước trong tay cầm bình rượu, ngửa mặt nằm lăn ra, bình rượu đó cũng đã vỡ vụn, hơn nữa còn lại nửa đoạn, liền cắm vào miệng hắn. Người này hai tay ôm miệng, trong miệng hàm hồ gầm nhẹ, nhưng cũng không kêu ra được thanh âm quá lớn.
Người còn lại thậm chí còn tồi tệ hơn.
Nằm trên mặt đất, hai tay ôm ngực mình… Ngực hắn, quần áo đã bị máu tươi nhuộm thấu, ở nơi ngón tay, máu tươi chảy ra ngoài.
"Phổi của ngươi đã bị thổi bay, bởi vì nó bị rò rỉ, vậy nên ngươi không thể khóc. Nếu ngươi không muốn chết, tốt hơn là không nên cữ động nưuax, nếu không, tốc độ xuất huyết phổi sẽ gia tăng, ngươi sẽ chết nhanh chóng.”
Khuôn mặt của cô gái mỉm cười, con dao nhỏ trong tay, một giọt máu trên lưỡi dao rơi xuống sàn nhà.
Trong phòng, hai người đàn ông trung niên trên ghế sô pha đã tức giận và la hét.
Cô gái cau mày: "Tiếng kêu của ngươi quá lớn."
Vừa nói xong, cô cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, nhanh chóng tăng mức âm lượng nhạc trong phòng lên tối đa.
Cô gái mang theo một con dao hướng về phía ghế sô pha, một trong những người đàn ông do dự, cuối cùng cũng nhặt một chai rượu vang vẫy một vài cái: "Ngươi, ngươi không được đến đây ah!”
Cô gái nhíu mày, bỗng nhiên con dao nhỏ sắc bén trong tay hiện lên…
"Ah!!!!!!!."
Một miếng máu trên tay người đàn ông phun ra!
Một bàn tay chỉnh tề bị cắt xuống, vẫn còn đang nắm chặt một bình rượu, rơi vào bàn trà!
Thiếu nữ khom lưng, nhanh chóng đi về phía trước một bước, sau đó giơ dao lên…
Thân thể người đàn ông lui về phía sau, sau đó ngã ngang trên sô pha!
Cổ họng người đàn ông đã bị cắt ra, hai tay theo bản năng liều mạng che cổ họng, trong vết cắt, máu tươi trộn lẫn với bọt nước không ngừng phun ra.
Cà!
Lười dao chỉ về phía người đàn ông cuối cùng —— đối phương đã rụt ở góc sô pha liều mạng thét chói tai.
"Hayakawa tiên sinh." Cô gái chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng cầm lấy khăn giấy trên bàn, lau máu trên tay mình và lưỡi đao.
"Ngươi!! Ngươi là ai!!”
Cô gái không trả lời và đi đến trước mặt hắn ta.
Hayakawa tựa hồ muốn chạy trốn, bị cô gái một cước đá vào đầu gối, cả người liền quỳ xuống, sau đó cô gái nắm lấy cánh tay hắn, tự hồ cũng không dùng quá nhiều khí lực, nhẹ nhàng vặn một cái.
Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, cả cánh tay đều mềm nhũn.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, xin hỏi ngươi, cái tên Nishikawa Suza, ngươi đã nghe nói qua chứ?"
“……Nishikawa Suzu nào! Ta thậm chí còn không biết!”
Cô gái cau mày và lắc đầu: "Không, ngươi đang nói dối, ngươi chắc chắn biết. Nishikawa Suzu, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, tướng mạo sao…Ân, xem như rất đẹp. Thích nhuộm tóc màu hạt dẻ, giọng nói cao, thích hút thuốc, thích uống rượu…À, phải, cô ấy có một vết bớt màu đen trên vai.”
Nói rồi, cô gái lạnh lùng nhìn người đàn ông, trong ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo một mùi lạnh lẽo: "Nhớ sao??”
"Ta…"
"Đừng nói dối a." Cô gái nhẹ nhàng nói: "Ta biết, Nishikawa Suzu, cô ấy đã đề cập đến tên của ngươi với ta, ngài Hayakawa!"
"Ngươi… Ngươi là ai… Ngươi tìm Nishikawa Suzuki để làm gì?”
"Ta sao? Người nghĩ sao về một người mẹ để lạc con của mình, thực sự không có cách nào a, ta không thể làm gì khác hơn là phải đi ra ngoài để tìm người mẹ xấu xa trốn khỏi nhà kia a.”
Lưỡi dao trong tay cô gái dính vào khuôn mặt của Hayakawa: "Người của Chân Lý Hội các ngươi a, những tên thủ hạ kia còn có chút dũng khí … Nhưng loại thủ lĩnh như ngươi, vì sao đều hèn nhát như vậy?”
"Ta…" Hayakawa bỗng nhiên giật mình: "Ngươi… Một tháng gần đây, mấy lần đó… Đều là do ngươi làm sao?”
"Ừm, đoán đúng rồi. Nhưng không có phần thưởng.” Cô gái chậm rãi nói: "Ngoại trừ ngươi ra, ngươi là người thứ tư gần nhất của Chân Lý Hội mà ta hỏi thăm qua a, những người như các người đều cùng một dáng a, mỗi một tên đều tham sống sợ chết. Thật không rõ, vì sao loại hàng hóa như các ngươi, còn có thể lừa được nhiều người như vậy…
Có lẽ công chúng thực sự ngu ngốc!”