Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 382 - Chương 382 Muốn Hung Hăng Đánh Hắn Một Trận

Chương 382

Muốn Hung Hăng Đánh Hắn Một Trận


Người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục đen ở phía sau, đã mệt mỏi thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng đi theo phía sau, cận thận tỉ mỉ, chốc lát không dám lười biếng.


Hơn nữa, Satoshi Saijo nhạy bén quan sát, người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục đen này, còn có tên lái xe mặc âu phục đen kia, động tác rõ ràng rất vững vàng nhanh nhẹn, trong lúc đi lại, bước chân, thân hình, nhìn liền không phải người bình thường, bộ dáng được huấn luyện tốt.


Hiển nhiên, không chỉ là người đi theo, mà còn đảm nhận vai trò vệ sĩ.


Người như vậy, trừ phi là mấy nhà tài phiệt mới có thể thuê được.


Những thứ này khiến Satoshi Saijo càng ngày càng tò mò về thân phận của Trần Nặc.


Mà tên này…


Hừ, ngươi biết đấy


Satoshi Saijo đã phát hiện ra! Tên khốn kiếp trẻ tuổi này, một đường đi tới, tuy rằng cố ý mua một cái kính râm đeo trên mặt, nhưng kỳ thật ánh mắt giấu ở phía sau kính râm, một mực nhìn tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đi ngang qua đường!


Nhất là một vài em gái ăn mặc gợi cảm, lúc trước đi ngang qua một cửa tiệm Maid cafe, tên này nhìn chằm chằm tiểu tỷ tỷ mặc trang phục người giúp việc… Đùi… Ta đã quan sát hắn một lúc lâu.


Hừ,


Tên đàn ông háo sắc!


Vào buổi trưa, mấy người trở lại xe.


"Thưa tiên sinh, chúng ta hiện tại đi đâu? Trở về khách sạn hay đến công ty?”


Trần Nặc tựa vào chỗ ngồi suy nghĩ một chút, báo ra một địa chỉ.


“!!!“


Satoshi Saijo quay đầu kinh ngạc nhìn Trần Nặc.


Bởi vì tên này vừa báo địa chỉ kia ra, chính là nhà của cô!


Nhà của Satoshi Saijo là kiểu gia đình nhỏ điển hình ở Nhật Bản.


Phòng không lớn, tổng cộng có hai tầng, chỉ có bảy tám mươi mét vuông, cánh cửa nho nhỏ trước sân…


Nhưng trên thực tế ở Tokyo, một ngôi nhà như vậy đã được coi là trung lưu … Hầu hết các mọi người ở đây chỉ có thể sống trong các căn hộ nhỏ như lồng chim bồ câu.


Loại nhà riêng như thế này, ít nhất là nhà đơn.


Đường đi có chút chật hẹp, nhưng nhìn chung là gọn gàng.


Satoshi Saijo cắn răng đi theo Trần Nặc xuống xe, đi tới cửa nhà mình, lại phát hiện người này phảng phất như rất quen thuộc với đường đi nơi đây. Một đường đi tới căn bản không cần mình dẫn đường, liền rất thuần thục đi tới cửa lớn nhà mình.


"Ngẩn người cái gì vậy? Lấy chìa khóa mở cửa.” Trần Nặc nghiêng đầu với Satoshi Saijo.


"…" Satoshi Saijo cắn răng, im lặng lấy chìa khóa ra mở cửa ra, sau đó mình đi vào trước, căn bản không để ý tới Trần Nặc.


Bài trí trong nhà Satoshi Saijo, giống như đại bộ phận trung lưu của người Nhật trong thời đại này, trang trí nhà đơn giản mà sạch sẽ. Phòng khách nhỏ, được trang bị đầy đủ tiện nghi, nhưng đó là trường hợp, không có đồ trang trí sang trọng hơn.


Người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục đen đem một đống đồ chơi Trần Nặc mua toàn bộ đặt ở phòng khách của nhà Satoshi Saijo, sau đó cung kính chờ Trần Nặc phân phó.


Trần Nặc thấp giọng nói với hắn vài câu gì đó, người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục đen gật đầu cúi đầu đáp lại.


Sau đó…


"Đúng rồi, trên người ngươi có thuốc lá không?"


“…… Có, tôi có. ”


Người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục đen vội vàng sờ sờ túi của mình, lấy ra một hộp vạn bảo lộ, hai tay cầm đưa qua.


Trần Nặc nhíu nhíu mày, không nói gì, nhưng vẫn cầm lấy.


Tuy rằng không thích kiểu hỗn hợp, nhưng lại không tiện để cho tên này giúp mình đi mua thuốc lá Trung Quốc…


Không muốn bại lộ lai lịch của mình.


Thôi nào, dùng tạm vậy.


Duổi tên mặc âu phục đen đi, Trần Nặc trở về phòng khách, đi thẳng đến phòng bếp mở cửa tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước, vặn ra liền một hơi uống hết nửa chai.


"Này!”


Satoshi Saijo đứng nơi thông hướng từ trong phòng khách dẫn đến phòng ngủ, cắn răng nhìn Trần Nặc.


"Có chuyện gì vậy?"


"Ngươi! Biết phép lịch sự không? Ngươi thực sự coi đây là nhà riêng của ngươi sao? Làm khách trong nhà của người khác, không có sự đồng ý của chủ nhân mà dám mở tủ lạnh để lấy đồ, như vậy coi được sao!”


Satoshi Saijo tức giận sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng, lại nhìn thấy đặt trên mặt đất phòng khách là các loại hộp đồ chơi chất chồng chất đống: "Còn có những thứ này! Ý ngươi là sao? Ngươi đang làm gì vậy?”


Trần Nặc du du đi tới sô pha ngồi xuống, sau đó lấy ra một điếu thuốc mà tên đàn ông kia đã đưa, đốt lên.


"Này, này! Ngươi sao có thể hút thuốc trong nhà của người khác mà không có sự đồng ý của chủ nhân!”


Giọng nói trong trẻo của cô gái khiển trách, nhưng rõ ràng, có một chút hương vị của sự phô trương thanh thế.


Trần Nặc cười.


"Đầu tiên, ta không phải là khách. Ngươi là tù nhân của ta, đã quên mất sao?


Thứ hai sao… Tại sao đồ đạc của ta lại đặt ở đây… Rất đơn giản, bởi vì ta sẽ sống ở đây những ngày tiếp theo.”


"Nani?!"


Trần Nặc nhíu mày: "Tiếng Nhật của ta có vấn đề sao, ngươi không hiểu sao?”


Hắn tình tình tốt nhìn cô gái, mỉm cười, làm chậm tốc độ, dùng khẩu hình khoa trương cười nói: "Ta, Nói, Ta, Muốn, Sống, Ở, Đây, Ah."


"…" Satoshi Saijo hiển nhiên bị nghẹn lại, sửng sốt vài giây, thiếu nữ tức giận nói: "Này!! Đùa giỡn cũng có mức độ thôi!! Dáng vẻ đại trượng phu tự mình quyết định như vậy? Trong nhà của người khác. Tự quyết định cái gì muốn ở chỗ này… Ta…ta..a?”


Thiếu nữ nói đến một nửa, Trần Nặc đã trực tiếp nhanh chóng đi tới bên cạnh cô. Vươn tay phải ra, ngay tại thời điểm thiếu nữ vẫn đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên hai ngón tay một cái liền nắm lấy hai má Satoshi Saijo.


Thiếu nữ còn đang giận dữ, khuôn mặt hơi mủm mỉm, một chút đã bị hắn bóp thành một hình dạng miệng chữ "O".


“???” Satoshi Saijo ngây ngẩn cả người, cô thật sự không nghĩ tới tên này lại đột nhiên làm ra hành động vô lễ như vậy.


"Thật ồn ào a." Trần Nặc nắm miệng cô gái: "Đều nói cho ngươi biết, ngươi là tù binh của ta a, tù binh nào có quyền hỏi Đông hỏi Tây.”


Nói rồi, Trần Nặc buông tay ra, cười nói: "Trên mặt vẫn còn rất thịt a.”


Hai gò má Satoshi Saijo nổi lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, lại cố gắng trừng mắt nói: "Cái gì! Ta, ta… Ta là hơi tròn trịa!! Không phải mập!!”


Ánh mắt Trần Diêm La bay xuống một thước: "Mập một chút mới tốt a. Trẻ con không hiểu được.”


“……”


“Được rồi!” Trần Nặc xoay người ngồi xuống sô pha, thoải mái dựa về phía sau, sau đó cầm điều khiển từ xa bật TV lên: "Được rồi, ta đều đói, mau đi nấu cơm.”


"Cái gì?!"


"Có chuyện gì vậy?" Trần Nặc trợn tròn mắt: "Ngươi là tù nhân của ta! Ngươi không biết nấu ăn sao?”


“……”


Thật tức giận! Nếu không đánh không lại hắn, thật muốn hung hăng đánh hắn một trận a!!


Chương 382

Bình Luận (0)
Comment