Chương 409
Nói Chuyện
"Rất tốt, như vậy chuyện kế tiếp liền giao cho ngươi xử lý.
Ta là một người rất thích lười biếng, ta hy vọng ngươi có thể xử lý mọi thứ, tốt nhất là không làm phiền đến ta.”
Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn Higashida Ichiro này: "Sau này, ngươi chính là Nuggets của tổ chức tại Nhật Bản, chúc mừng, Chủ tịch Higashida.”
"Vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ để hoàn thành tốt nhiệm vụ! "Trên mặt Higashida Ichiro lộ ra một tia biểu tình kích động không nhịn nổi —— bất kể là có giả vờ hay không, nhưng thái độ này, ít nhất là đối đầu.
"Còn có một chuyện nữa, lúc ta mới tới Tokyo, đã từng phân phó Dōmoto Hideo giúp ta tìm một người." Trần Nặc chậm rãi nói: "Chuyện này vẫn luôn là do hắn phụ trách, nhưng cho đến khi hắn chết, cũng không cho ta tin tức. Chuyện này, cũng chỉ để cho ngươi làm đi.”
"Vâng! Tôi sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ mà ngài giao! " Higashida Ichiro hít sâu một hơi: "Không biết, người ngài muốn tìm, là…"
Trần Nặc Hơi trầm ngâm, vươn một ngón tay, nhúng một ngón tay vào chén trà trước mặt, sau đó nhanh chóng viết một cái tên lên bàn.
Higashida Ichiro cẩn thận nhìn một chút, vững vàng ghi nhớ trong lòng.
Trần Nặc mỉm cười, thuận tay lau sạch chữ viết.
"Ta nhất định sẽ toàn lực đi tìm người mà ngài dặn dò! Chắc chắn trong thời gian nhanh nhất, để cung cấp cho ngài tin tốt! ”
Satoshi Saijo rời giường đi ra cửa phòng, đi xuống lầu.
Liền thấy Trần Nặc một mình ngồi trong phòng khách, trước mặt bày một cái máy tính xách tay cũng không biết khi nào đưa tới.
Nhìn thấy Satoshi Saijo từ cầu thang xuống, Trần Nặc cũng chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái một cái: "Cào buổi sáng.”
"Ngươi đang làm gì? Cái máy tính này là…"
"Vừa mới cho người đưa tới, ta đang lên mạng xem tin tức."
Trần Nặc phảng phất rất tùy ý thay đổi tư thế ngồi, nhưng góc độ nghiêng người lại vừa vặn ngăn cản ánh mắt Satoshi Saijo nhìn về phía màn hình.
"Có bữa sáng trong nhà bếp. Bánh sandwich giăm bông trứng với sữa. ”
Satoshi Saijo tựa hồ có chút thất vọng: "Ngươi không làm cái thứ rất ngon ngày hôm qua sao?”
“…… Này, có phải hai ngày này đối xử tốt với ngươi một chút, ngươi liền quên đi thân phận tù binh của mình rồi sao? Trần Nặc cười nói.
Satoshi Saijo rất không khách khí liếc mắt nhìn Trần Nặc một cái —— một chút cũng không hung dữ, ngược lại có chút hương vị đáng yêu của thiếu nữ.
Cô gái bước chân thoải mái đi vào phòng bếp, bưng bữa sáng ra, liền bày ở bàn ăn nhỏ cách bàn trà trên ghế sô pha của Trần Nặc không xa, vui vẻ ăn.
Trần Nặc cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình, lúc nào cũng gõ bàn phím vài cái.
Trong phòng trầm mặc một lát, thiếu nữ vẫn mở miệng nói chuyện trước.
"Có tin tức gì không?"
"Ừm?" Trần Nặc ngẩng đầu lên.
"Không phải ngươi nói ngươi đang xem tin tức sao? Hôm nay có gì? ”
Trần Nặc cười.
Cô gái này rõ ràng là không có gì để nói.
Biểu tình trên mặt Satoshi Saijo có chút khó chịu, chỉ che giấu vẻ quay đầu bình thường nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ thoải mái: "Có chuyện gì thú vị hay có tin tức sự kiện gì sao?”
Trần Nặc nói: "Không có gì mới mẽ. Tổng thống George W. Bush đã ra lệnh gửi thêm quân đến Trung Đông. Trạm vũ trụ quốc tế đã công bố giai đoạn tiếp theo của kế hoạch lắp ghép và công bố hai bức ảnh làm việc của các phi hành gia hiện đang phục vụ trong không gian.
Về phía Nhật Bản, ban tổ chức Giải vô địch bóng đá thế giới năm tới (FIFA) bới vì sự chậm trễ trong việc xây dựng địa điểm thi đấu mà xảy ra tranh cãi kịch liệt.
A đúng rồi, còn có chính là bụng thái tử phi dân chúng quan tâm nhất, hiện tại còn đang thảo luận người thừa kế hoàng thất trong bụng nàng.”
Trần Nặc nói những chuyện này, đều thuộc thời điểm năm 2001, một số chuyện lớn xảy ra trên toàn thế giới.
Cái gì mà tổng thống Mỹ, cái gì mà Trung Đông thêm viện binh, thậm chí cả World Cup - Satoshi Saijo tất cả đều không hứng thú.
Cô dù sai cũng chỉ là một cô gái.
Bất quá nhắc tới sự kiện mang thai của thái tử phi hiện tại của Nhật Bản, loại nhiều chuyện trong hoàng thất này, ngược lại rất hấp dẫn sự chú ý đối với các thiếu nữ như Satoshi Saijo.
Không có biện pháp, dân chúng bình thường chính là thích nhiều chuyện mà.
Muốn nói vị hoàng thái tử phi đương nhiệm của Nhật Bản này, kỳ thật là có chút bi tình.
Vị Thái tử phi này cũng không phải xuất thân từ quyền quý hào môn, cũng không phải tài phiệt hoặc quý tộc thế gia.
Cô ấy thực sự xuất thân từ một gia đình dân thường… Được coi là một tầng lớp giàu có, ông nội là một doanh nhân và cha cô là một nhà ngoại giao.
Nhưng so với hoàng thất cùng quý tộc hào môn mà nói, gia đình như vậy cũng chỉ có thể xem như bình dân.
Người phụ nữ này khi còn trẻ rất có cá tính - cô đã dành cả quảng thanh xuân trung học và đại học ở đất nước Mỹ xa xôi.
Tốt nghiệp Đại học Harvard!
Khi cô 23 tuổi, cô làm việc trong bộ ngoại giao!
Trong một bữa tiệc ngoại giao gặp Hoàng tử Nhật Bản, cuộc sống 23 năm của cô đã dành một nửa thời gian của mình ở nước ngoài.
Có thể nói, đại đa số phụ nữ truyền thống Nhật bản cùng cô ngày nay có sự khác nhau.
Có kiến thức, theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, tính cách độc lập, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa thế giới phương Tây - giá trị nhan sắc, khi còn trẻ cũng được coi là không tầm thường.
Tuy nhiên, bà được hoàng thái tử coi trọng.
Đối mặt với Hoàng thái tử nhiều lần cầu xin, thái độ của người phụ nữ này là: NO!
Mục tiêu cuộc sống của cô là trở thành một nhà ngoại giao, không phải là một người hoàng gia, như một con rối đáng ngưỡng mộ trên sân khấu.
Sau đó, để tránh hoàng thái tử, cô một lần nữa chọn đi du học, lần này chạy đến Anh.
Trốn một vài năm.
Nhưng mà, Hoàng thái tử đã kiên định coi trọng nàng, kiên trì không nỡ. Thậm chí vì cô, không tiếc đánh gậy không kết hôn.
Thậm chí ngay cả em trai ruột của Hoàng thái tử, một vị hoàng thất thân vương khác đều đã kết hôn, vị hoàng thái tử này vẫn khổ sở theo đuổi người phụ nữ này.
Sau đó, hoàng gia không thể ngồi yên.
Hoàng thái tử đã không còn nhỏ nữa.
Vì vậy, hoàng gia đã phát động một đội hình của hoàng đế và hoàng hậu, cộng với một loạt các quan chức hoàng gia và chính phủ cấp cao, tạo thành một hành lang, bắt đầu vận động hành lang và gây áp lực lên cha và gia đình của người phụ nữ.