Chương 440
Ta Chỉ Là Người Bình Thường
Một tách trà được bưng lên, Trần Nặc nghiêng đầu qua, kéo mặt nạ mũ bảo hiểm xe máy xuống, uống trà, một lần nữa kéo mặt nạ lên.
Hisako Ishii ở một bên cũng không nhìn trộm, lại chỉ chậm rãi nói: "Ngài vẫn luôn đội mũ bảo hiểm này, là không muốn để lộ bộ mặt thật bị chúng ta nhìn thấy sao?”
Trần Nặc mỉm cười: "Đoán xem?"
"Cho nên, ta đoán, ngươi hẳn là không có ý định giết chết toàn bộ chúng ta." Hisako Ishii thấp giọng nói: "Cho nên ngài mới không muốn cho chúng ta nhìn thấy tướng mạo của ngài… Nếu không, đối với mấy người nhất định muốn chết, ngài cũng không cần phải che giấu mặt như vậy.”
Lúc nói lời này, người phụ nữ này tuy rằng lớn mật suy đoán, nhưng giọng điệu lại vô cùng cung thuận, phảng phất bày ra tư thái tuyệt đối phục tùng Trần Nặc.
Trần Nặc không nói gì.
Người phụ nữ này chậm rãi nói: "Thời tiết nóng như vậy, luôn luôn đeo một thứ như vậy, thực sự rất ngột ngạt, không bằng ngài lấy nó xuống đi."
Dừng một chút, người phụ nữ tiếp tục: "Ta có một cách giúp ngài có thể không cần đội nó nhưng vẫn không để người khác thấy mặt ngài."
"Ồ?" Trần Nặc cười.
Người phụ nữ này chậm rãi từ trong tay áo kéo ra một miếng vải: "Hiện tại trong sân này, ngoại trừ ngài ra, cũng chỉ có ta, Kobayashi chính đại sư, còn có Aso các hạ.
Cả ba chúng ta đều có thể bịt mắt lại.
Những người ngoài cửa, không có ta phân phó tuyệt đối không dám tiến vào, cũng tuyệt đối không dám tiến lên dò xét.
Ta cũng có thể bảo đảm, viện này tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hệ thống giám sát nào —— viện này vốn chính là nơi chính đại sư ở nghỉ ngơi, cũng là căn cứ bí mật của giáo hội, vì giữ bí mật, tuyệt đối không lắp đặt bất kỳ hệ thống giám sát nào. ”
Đề nghị này, giọng điệu cô nói nhẹ nhàng thoải mái, lại giống như vì Trần Nặc mà suy nghĩ.
Trần Nặc híp mắt nhìn người phụ nữ này, sau đó cười nói: "Cũng tốt, lát nữa còn phải ăn cơm, đeo thứ này quả thật không tiện.”
"Được rồi, xin hãy giao cho ta." Người phụ nữ này chậm rãi đứng dậy, đi tới đưa miếng vải trong tay cho Aso đang quỳ bên cạnh vẫn không nói gì.
"Ngài Aso, mời ngài tự đeo vào."
"…" Aso yên lặng tiếp nhận, nhìn thoáng qua Hisako Ishii, Hisako Ishii đối mặt với hắn, Aso cắn răng, đem vải che mắt buộc vào.
Hisako Ishii lại đi tới bên cạnh Kobayashi vẫn nằm sấp trên mặt đất.
"Kobayashi các hạ, đắc tội rồi."
"Không có việc gì, ngươi động thủ đi, Hisako Ishii." Kobayashi trên mặt đất cũng thở dài.
Hisako Ishii từ trong tay áo lấy ra một miếng vải, tự tay che mắt ngài Kobayashi.
Cuối cùng, người phụ nữ này đi trở lại bàn trà, tiền ngồi đối diện với Trần Nặc, sau đó một lần nữa rút ra một miếng vải, giơ lên che mắt của mình đi, thắt chặt.
Trần Nặc thở dài: "Những miếng vải này, trước khi ngươi vào đã chuẩn bị sẵn sàng đi. Quả nhiên là một người có tâm. ”
Hisako Ishii mỉm cười: "Những người dưới tay làm chuyện thô lỗ, những tên gia hỏa không có đầu óc, lúc trước quá mức lỗ mãng, mạo phạm khách quý như ngài, vốn chính là chúng ta không nên.”
"Ngươi ngược lại chịu thua rất dứt khoát."
"Chẳng lẽ đây không phải là chuyện nên sao." Hisako Ishii không thèm để ý chút nào, chậm rãi nói: "Phục tùng quyền lực của cường giả, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhất trên thế giới.
Huống chi, người Nhật Bản chúng tôi, không phải lúc nào cũng như vậy sao?
Ngài đủ cường đại, tỏ ra tư thái phục tùng với cường giả, mới là tư thái chính xác nhất.”
Những lời này nói ra, Trần Nặc lại nhíu mày.
Hắn đã nghe ra được ý nghĩa của câu nói cô ta nói ra- Người Nhật Bản chúng tôi.
Cô ta hình như đoán ra được gì đó…
Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm ra.
Hắn ta cũng không lo lắng về việc người phụ nữ này lừa dối mình.
Trong viện này có hệ thống giám sát hay không, tự nhiên là chuyện có thể xác định dưới sự cảm giác của Trần Nặc.
Về phần xa xa rình mò… Tòa nhà duy nhất cao hơn sân, nơi súng bắn tỉa trốn, nhà thờ chính đã bị Trần Nặc làm cho sụp đổ.
Không có tòa nhà cao xung quanh, không thể nhìn trộm bằng kính viễn vọng ở phía xa.
Mọi người ngoài sân đều lui ra, ngoài cửa sân cũng không có ai.
Người phụ nữ này tuy rằng bịt mắt, nhưng lại cực kỳ thuần thục tiếp tục nấu trà, động tác không chậm chút nào, hơn nữa phương hướng ấm trà trên bàn, phảng phất đều được cô nắm rõ trong lòng.
Thậm chí giữa đường, còn đứng dậy, đi đến chỗ một tác phẩm điêu khác đá ngay trong sân, nhận chút nước sạch trở về.
Giống như việc bịt mắt cũng không có ảnh hưởng đến hành động của cô.
Trần Nặc tò mò nhìn người phụ nữ này.
"Ngài không cần kinh ngạc đâu."
Giống như đoán được tâm tư của Trần Nặc, người phụ nữ này thản nhiên nói: "Ta chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ năng lực nào vượt quá người bình thường.
Chẳng qua, lúc trước ta là thư ký thân cận của giáo chủ, cận thân hầu hạ hắn nhiều năm.
Như ngài đã biết, giáo chủ của chúng tôi là một người mù hai mắt, cuộc sống hàng ngày, không bao giờ bật đèn.
Phục vụ hắn nhiều năm, ta cũng đã quen làm việc trong bóng tối.
Sân này, vốn là chỗ ở của giáo chủ, ta ở chỗ này sống hơn hai năm.”