Chương 494
Trở Về Nhanh Chóng
Một đầu mối quan trọng là: Mấy người đàn ông phương Bắc này là người Tây Bắc.
Bởi vì trong bữa ăn tối, họ phàn nàn rằng ông chủ ở đây làm mỳ không đủ lực.
Ông chủ tùy ý cùng bọn họ nói chuyện qua vài câu, lấy được manh mối, máy tên hán tử này tỏ ra rất muốn ăn mì.
Một trong những manh mối quan trọng nhất là…
"Bọn họ đi An Khánh. Chỉ cần đi theo con đường này. ”
Thời điểm ông chủ người đầy mùi dầu kia đối mặt với câu hỏi của Lỗi ca, cười rất ngây thơ: "Các anh đi dọc theo con đường này, qua An Khánh, có một nhà máy sửa xe của anh em họ Vương rất lớn, ở đó nhất định có thể nghe được nhiều tin tức.”
"Tại sao?" Lỗi ca có chút bất ngờ với thông tin tình báo chính xác do ông chủ cung cấp.
"Lên núi kiếm ăn, dựa vào đường ăn đường." Ông chủ quỷ mỉm cười vài câu —— bởi vì có người bản địa dẫn đường, ông chủ không giấu diếm: "Thời điểm ta đổi lốp xe, ở bánh sau của bọn họ cắm thêm hai cái đinh, sẽ không nổ, nhưng sẽ chậm rãi rò rỉ hơi, đi chưa tới một trăm km, bọn họ phải thay lốp xe thêm một lần nữa, coi như là đến An Khánh.
Cửa hàng anh em nhà họ Vương là bạn cũ của ta, mà bọn họ cũng chả phải người tốt gì, một khi xe vào xưởng sửa xe của bọn họ, xe tốt cũng có thể sửa chữa cho ngươi thành hư hỏng.”
"Ngươi cũng không lo lắng xe của họ không vào xưởng sửa xe của huynh đệ Vương gia mà ngươi nói, mà lại vào nhà khác trên đường sao?"
"Khu vực đó, xưởng sửa xe trên đường cao tốc đều thuộc nhà anh em họ Vương."
Quả nhiên, ngay sau khi vượt qua biên giới An Khánh, con đường đầu tiên bên cạnh thị trấn, Lỗi đầu trọc và Lý Thanh Sơn tìm được cửa hàng làm ăn của huynh đệ Vương gia, cũng nghe được nơi ở của chiếc xe đó.
"Thay lốp xe xong họ đã đi về phía Hà Nam." Ông chủ ngậm điếu thuốc, một cái răng vàng: "Tài xế là một người còn non, không phải dân lái xe trong nghề lâu năm, thời điểm bọn ta sửa chữa xe cũng không quan tâm tới mà chỉ biết ngồi ăn trong nhà hàng, không hề nhìn qua phía bên cạnh – là một tên tài xế lão làng trong nghề, ai lại dám làm như vậy?
Gặp được loại người ngu ngốc như vậy, ta liền động chút tay chân vào hộp dầu máy của hắn.
Chiếc xe của bọn họ, nhiều nhất là một ngày nữa, dầu sẽ bị rò rỉ. Tính toán gần đến thị trấn tiếp theo cũng không thể đi được.”
Lỗi đầu trọc thở dài: "Thị trấn tiếp theo cũng là địa bàn làm ăn của ngươi sao?"
Ông chủ mỉm cười, miệng đầy răng vàng: "Tất cả đều dựa vào con đường này để ăn, tất cả đều là anh em."
Trong lòng Lỗi ca run lên…
Hắn thề, trên đường nếu xe của hắn bị hỏng, đánh chết cũng không dám tìm những xưởng sửa xe hoang dã ven đường động thủ.
Cho dù muốn sửa, cũng nhất định phải để cho thủ hạ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Lỗi ca rất cẩn thận, mỗi khi hắn đến một chỗ, đều sẽ gửi một tin nhắn.
Số điện thoại di động nhận tin nhắn này, là Trần Nặc để lại trước khi ra nước ngoài.
Điện thoại này, Lỗi ca gọi qua, không gọi được, cho nên chỉ có thể nhắn tin, đem chuyện Tôn Khả Khả mất tích, đến việc chính mình tìm Tôn Khả Khả như thế nào, mỗi một bước phát hiện cái gì, đều dùng tin nhắn gửi qua.
Đây là tất cả những gì Lỗi ca có thể làm được trước tiên.
Lần thứ hai Trần Nặc tỉnh lại, cảm giác được thân thể không đau như vậy.
Sau khi cố gắng đứng lên, giữa ngực cũng không đói khát như vậy.
Nhìn thoáng qua hồ nước trong vắt bên cạnh, Trần Nặc xua tan xúc động nhét đầu vào rồi uống một trận.
Hắn đứng dậy và khập khiễng rời khỏi hồ.
Quần áo trên người đã khô, nhưng toàn bộ cơ thể đầy bùn đất, bẩn thỉu.
Ngoài ra còn có một hương vị kỳ lạ để lại sau khi ngâm trong hồ.
Nước trong tự nhiên không thể sạch sẽ như nước máy, cho dù là phơi khô, đều có mùi tanh.
Trong thực tế, quần áo cũng đã bị hỏng.
Rất nhiều nơi đã bị xé rách vỡ vụn, bọc trên người chỉ có thể miễn cưỡng che giấu sự xấu hổ. Trần Nặc cảm thấy nếu mình ít nhất lớn hơn một chút, quần áo trên người có thể bị rách vụn.
Trong lòng của hắn cũng đã làm ra một quyết định.
Sau này trừ phi là vạn bất đắc định, loại kỹ năng này, dễ dàng tuyệt đối không thể sử dụng.
Thiệt hại cho cơ thể quá lớn!
Cho dù là hiện tại, Trần Nặc tỉnh lại sau hai lần hôn mê, vẫn cảm nhận được mình suy yếu đến mức nào, là trạng thái tồi tệ nhất từ khi trọng sinh tới nay.
Nếu như là đơn thuần đánh nhau, giờ phút này chỉ sợ tùy tiện một người bình thường cũng có thể đánh mình nằm sấp.
Gần khu vực núi Phú Sĩ cũng không có người nào đơn độc sinh sống, hầu hết trong số dân cư gần đây đều là những ngôi làng đã được quy hoạch tốt, hoặc là các khu du lịch.
Trần Nặc đi đến một con đường, sau khi nhận ra phương hướng, ở ven đường đợi gần hai mươi phút mới đợi được xe.
Chiếc xe đầu tiên không quan tâm đến cử chỉ bắt xe của Trần Nặc, lướt qua.
Chiếc xe thứ hai là một chiếc xe buýt du lịch, cuối cùng dừng lại bên cạnh Trần Nặc.
Trần Nặc nói rằng hắn là một du khách, bởi vì vô tình chơi bên hồ rơi xuống nước, bỏ lỡ xe buýt của đoàn mình.
Chiếc xe buýt này đã đi đến Tokyo, điều này làm cho Trần Nặc rất hài lòng.
Vào buổi tối, Trần Nặc đến Tokyo, vay một ít tiền lẻ từ các hành khách khác trên xe buýt, gọi điện thoại tại một ki-ốt điện thoại bên đường, nhanh chóng chờ đợi xe của mình đến đón.
Sau khi trả lại tiền cho người khác, Trần Nặc được đưa về khách sạn, sau khi trở về phòng, Trần Nặc mở điện thoại dự phòng ở trong phòng…
Hội trưởng Higashida nghe nói vị ủy viên đặc biệt này trở về Tokyo, trước tiên vội vã đến khách sạn, mà khi người vẫn còn trên đường, liền nhận được điện thoại của Trần Nặc!
Trong điện thoại, thanh âm của Trần Nặc rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh, mơ hồ có hương vị khiến cho trong lòng Higashida run rẩy.
"An bài vé máy bay nhanh nhất, ta muốn đi Hoa Hạ. Càng sớm càng tốt!”