Chương 500
Thị Uy
viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------
Lão tổ tông của Quách thị được người đỡ trở về phòng mình.
Bên trong ngôi nhà cũ vẫn giữ được vẻ truyền thống cổ xưa, thâm chí trong phòng không có thiết bị gia dụng.
Điều hòa không khí các loại cũng không có, bất quá trong vách tường dưới lòng đất có chôn ống nước, có nước giếng chảy xuôi trong đường ống nước, cho nên buổi tối mùa hè, trong phòng lão tổ tông Quách thị, lại mát mẻ như mùa xuân.
Lão đầu tử trở về phòng, ngồi trên giường một lát, sau đó dưới sự hầu hạ của người khác, cởi ra chiếc áo rộng của mình.
Sau khi tắt đèn, không nhắm mắt lại, trong lòng nôn nóng trong chốc lát. Sau đó suy nghĩ về quá khứ.
Nhớ tới Quách Hiểu Vĩ được mình ôm trong lòng, tròn trịa một đoàn, nhớ tới hình ảnh hắn ôm đầu gối của mình gọi mình là ông nội.
Trong lòng có chút chua xót.
Sau khi ho khan vài tiếng, rốt cục vẫn là tuổi già tinh thần không chống đỡ nổi, hôn mê liền có chút không tỉnh táo.
Nửa đêm, Quách thị lão tổ tông bị đánh thức.
Bàn tay đánh thức hắn là của Liễu quản gia.
Lão tổ tông của Quách thị mở mắt ra, đầu tiên là mơ mơ màng một chút, thấy rõ người trước mặt là quản gia tâm phúc của mình, mới đè xuống cơn tức giận, trầm giọng nói: "Sao vậy? ”
Trên mặt Liểu quản gia tĩnh khí không thấy, trong hốc mắt tràn đầy lo lắng, thấp giọng nói: "Lão gia tử, xảy ra chuyện!”
Thân thể lão đầu tử run lên, nâng mí mắt lên nhìn Liễu quản sự.
Liễu quản sự lập tức hiểu ý, lắc đầu nói: "Không phải Hiểu Vĩ…"
Không đợi lão tổ tông Quách thị thả lỏng hơi thở, nửa câu phía sau liền nói ra: "… Có chuyện gì đó đã xảy ra trong mỏ!”
Quách thị có mấy đầu quặng mỏ, quặng mỏ gần nhất với Tây An cũng cách khoảng 100 km.
Cái quặng này kỳ thật đã sớm khai thác hết ngọc, hiện giờ đại bộ phận quặng đã đóng cửa, biến thành mỏ đá, còn có một ít tạp ngọc màu sắc không tốt lắm, số lượng cũng không lớn, cung cấp cho một ít thị trường cấp thấp.
Nhưng cái chỗ này đối với Quách thị mà nói lại được coi là trọng điểm, thanh niên làm việc trong tông tộc, thường thường đều phải ở chỗ này luân chuyển một lần. Coi như là bồi dưỡng làm việc.
Bất kể là quản lý nhân viên hay là quản lý công việc, chỗ này đối với thanh niên vừa mới bồi dưỡng ra trong gia tộc, đều là nơi thực tập tốt nhất.
Nuôi cho trưởng thành rồi, mới có thể phái đến sâu trong núi Tây Bắc, đi chưởng quản nơi khai thác ngọc chân chính trong núi.
Am hiểu kinh doanh, sẽ được phân tới công ty bán ngọc bích trong gia tộc.
Tuy nhiên ngay đêm nay, bên trong khu sản nghiệp này của Quách thị, mỏ gần Tây An nhất, đã xảy ra sự cố.
Một mỏ quặng đã trực tiếp bị phá hủy.
Bởi vì là thời gian nghỉ nửa đêm, các thợ mỏ và công nhân ngủ trong ký túc xá nên không có thương vong.
Nhưng vụ nổ lớn đã đánh thức tất cả mọi người.
"Mỏ số 3 trực tiếp sụp đổ." Liễu quản sự nói với Quách thị lão tổ tông: "Đối phương dùng chính thuốc nổ mà người chúng ta hay dùng để khai thác mỏ quặng! Ngày thường đều trữ hàng trong kho, muốn sử dụng đều thông qua thủ tục nghiêm ngặt.
Nhưng tối nay không biết chuyện gì đã xảy ra, có một nhóm hàng không cánh bay, sau đó nổ tung mỏ quặng!”
Sắc mặt Quách thị lão tổ tông đã thay đổi.
"Lão gia tử, trước không vội. Không có người chết và bị thương, đối phương có vẻ cố ý nương tay.” Liễu quản sự cẩn thận nói: "Địa phương bị kinh động, tuy rằng không có người chết hay bị thương, sẽ không dựa theo đó đi báo nguy… Nhưng mà, chung quy sai lầm của người quản lý thiết bị là không thoát được, chuyện ở ngoài mặt, cũng chính là phạt tiền và sửa chữa…"
Quách thị lão tổ tông lắc đầu: "Không phải chỉ có như vậy…"
Sắc mặt lão đầu tử đen sì, cắn răng oán hận nói: "Người của đối phương… chính là muốn thị uy!
Hôm nay hắn đã có thể thần không biết quỷ không hay bất giác chôn thuốc nổ trong mỏ quặng của chúng ta, vậy ngày mai hắn cũng liền có thể ném vào từ đường của chúng ta!
Người ngoan độc như vậy, rốt cuộc tại sao chọc vào Quách thị chúng ta!”
Nói rồi, lão già trực tiếp từ trên giường xuống đất đứng trên mặt đất, nạng cũng không lấy, liền đi ra ngoài.
"Tối nay cũng đừng ngủ! Chờ điện thoại! Người của đối phương đã làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, trong một thời gian ngắn hẳn sẽ điện thoại đến cho chúng ta! “
Trần Nặc đang lái xe.
Quần áo trên người dính đầy đất xám trong hố.
Lúc ngồi trong xe, Trần Nặc ngay từ đầu còn ho khan một lát.
Thân thể còn chưa khôi phục tốt, mỗi một lần ho khan, giữa ngực đều có chút đau đớn rách tim liệt phế.
Trần Nặc đại khái tính toán một chút, tình trạng thân thể trước mắt của mình còn không bằng hơn nửa năm trước khi mình mới trọng sinh. So với lúc trước chạy tới Nam Hàn chiến đấu với mấy tên quân nhân, còn yếu hơn vài phần.
Bất quá cấp độ tinh thần lực, xa xa không thể sánh được.