Chương 523
Không Thể Nghe Thêm Nữa
Lần đó Quách Cường không đi theo, mà là làm chuyện khác. Chờ Quách Cường chạy về nhà, Quách Khang đã bị bệnh nặng.
Quách Cường phẫn nộ sau đó nhiều lần một mình đi đến địa bàn của bọn Tây Dương đi tìm cừu gia, nhưng thu hoạch không lớn, chỉ bắt được mấy nhân vật bất nhập lưu.
Chờ mùa thu khi Quách Cường chạy về, Quách Khang đã chết. Quách Cường ngay cả lần cuối cùng nhìn “Tứ đệ” cũng không có.
Điều khiến Quách Cường không thể chấp nhận nhất chính là, từ sau khi Quách Khang thất bại về nhà, trong khoảng thời gian trọng thương ở nhà đó, toàn bộ thái độ của Quách gia đối với hắn cũng đã thay đổi.
Một tên phế vật sẽ chết, không có tư cách làm người thừa kế gia chủ.
Huống chi, nhân mã đắc lực của tên phế vật này, đều đã tổn thất hầu như không còn ở nước ngoài.
Huống chi, trong tay tên phế vật này còn phụ trách một ít tài nguyên béo bở nhất của Quách gia.
Thậm chí ngay cả cha của Quách Khang, lão tổ tông Quách gia, cũng đối với tứ nhi tử của mình hiện ra thái độ lạnh lùng.
Đến cuối cùng, thậm chí Quách Khang còn tương đương với bị quản thúc tại gia trong nội trạch.
Lần cuối cùng Quách Cường ra ngoài trả thù trở về, Quách Khang đã biến mất.
Thái độ của gia chủ đối với tứ nhi tử này vốn dĩ trước đây rất coi trọng, khiến Quách Cường cực kỳ phẫn nộ.
Tang lễ rất đơn giản, thậm chí không có bày linh đường, liền vội vàng chôn cất —— nói là tình huống lúc Quách Khang chết rất thảm, thi thể cũng rất khủng bố, không có biện pháp gặp người, vì thế tất cả đều giản lược.
Khi đó, trong nội trạch Quách gia bắt đầu lưu truyền một câu nói:
Lần Quách Khang thất bại ở nước ngoài, kỳ thật đoạt được một món bảo vật, nhưng Quách Khang nuốt riêng vật kia, dùng mạng tộc nhân để đổi lấy bảo vật, cách làm này khiến cho gia chủ phi thường tức giận.
Ngay cả sau khi Quách Khang qua đời, ngay cả một cái đám tang đàng hoàng cũng không có.
Thậm chí, Quách Cường còn nghe nói, vào đêm Quách Khang chết, gia chủ một mình tiến vào phòng Quách Khang.
Tất cả mọi người đều được lệnh chờ bên ngoài sân!
Chỉ có gia chủ mang Liễu quản gia đi vào.
Người bên ngoài nghe thấy bên trong, trong viện có tiếng cãi vã kịch liệt, có tiếng gia chủ phẫn nộ gào thét, có Quách Khang thiếu gia kịch liệt phản biện… Và âm thanh đập vỡ đồ gì đó.
Chỉ là bởi vì gia chủ nghiêm lệnh, người bên ngoài không được đi vào.
Mà sau khi gia chủ đi ra, Quách Khang cũng đã chết.
Từ phát tang, tang lễ, chôn cất…
Gia chủ Quách gia cũng không lộ diện, bên ngoài chỉ nói là gia chủ bởi vì đau đớn mất con, không thể tự mình tham gia, bệnh nặng một trận, không thể đứng dậy.
Tang lễ đơn giản gần như đơn sơ, đều do Liễu quản gia bên cạnh gia chủ ra mặt chuẩn bị.
Quách Cường bi phẫn cố gắng đòi lại công lý cho tứ đệ của mình.
Hắn ở bên ngoài sân của gia chủ quỳ ba ngày, nhưng chung quy vẫn không có nhìn thấy gia chủ.
Sau khi Quách Khang chết, sản nghiệp dưới danh nghĩa của hắn cơ bản đều bị gia chủ hạ lệnh phân ra ngoài cho người khác.
Nhìn góa phụ của Quách Khang bụng to, Quách Cường lại khổ sở cầu xin gia chủ, đem công lao của mình ở Quách gia nhiều năm dốc sức làm việc, chuyển cho di phúc tử của Quách Khang.
Yêu cầu này cũng bị từ chối.
Bất quá, một thời gian sau, vợ Quách Khang đã bị gia chủ hạ lệnh, thu vào nội trạch —— lúc đầu, mọi người chỉ coi là gia chủ thương tiếc đứa con trai nhỏ đã chết của mình, chiếu cố con dâu đang mang thai, đưa người vào nội trạch, chăm sóc thật tốt, chờ sinh con ra.
Nhưng kết quả, đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, gia chủ tự mình đặt tên cho đứa nhỏ là Quách Hiểu Vĩ, hai mẹ con vẫn sống trong nội trạch, gia chủ cũng không có chút ý tứ để cho hai người dọn ra ngoài ở…
Phảng phất trên dưới cả gia đình, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Vì thế, một lần nữa, một loại tin đồn truyền ra…
Quách Hiểu Vĩ có thể không phải là xương máu của Quách Khang.
Quách Khang mấy năm trước ở bên ngoài liều mạng…
"Cho nên, đoạt xá?" Trần Nặc nhìn "lão tổ tông" quỳ trên mặt đất.
Quách Cường không nói gì, chỉ là biểu tình trên mặt hiển nhiên là bộ dáng rất hoang đường.
Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm "lão tổ tông" thật lâu, run giọng nói: "Hắn, hắn nói thật sao? Ngươi, ngươi là tứ đệ của ta?”
"Lão tổ tông" cúi đầu, thân thể không nhúc nhích.
Trần Nặc thở dài, nhẹ nhàng khoát tay.
Thân thể "lão tổ tông" rốt cục buông lỏng, hai tay chống đỡ trên mặt đất, thở hổn hển một lát, mới ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói chuyện a!!!." Thân thể Quách Cường, không kiềm chế được phát run.
"Lão tổ tông" yếu ớt thở dài, chậm rãi nói: "Đêm sinh nhật lần thứ 19 của ngươi, ta từ sau bếp trộm một con gà rán, hai cái mì trắng. Cả hai chúng ta trốn sau vạt nước nói chuyện.
Ngày hôm sau mới biết được, con gà rán được chuẩn bị sẵn để tế tổ. Trong nhà rối loạn thành một đám, phụ thân tức giận. Hai người chúng ta biết chuyện nghiêm trọng, hẹn xong tuyệt đối không dám nói ra.”
Thân thể Quách Cường mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.
"Lão tổ tông" tiếp tục cười lạnh nói: "Ngươi viết cho Quách Ngọc Trân bức thư tình đầu tiên, từ đầu đến cuối đều là ta đọc, ngươi viết. Bên trong có một câu nói, Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.
Từ giai kia, ngươi không biết viết nên đã viết sai, kết quả thành một từ 'mượn'.
Chuyện này, bị Quách Ngọc Trân cười nhạo thật lâu.
Ta trách ngươi học tập không nghiêm túc, chữ cũng không biết viết, lãng phí ta giúp ngươi suy nghĩ một phen văn thái.
Ngươi đổ lỗi cho ta, sao ta không kiểm tra kỹ cho ngươi?
Chuyện này, ngoại trừ ba chúng ta ra, không ai biết.”
Dừng một chút, hắn cười lạnh hắc hắc, lại tiếp tục nói: "Còn có lần đầu tiên ta đi ra ngoài làm việc, ngươi lật đổ năm sáu người của đối phương, cuối cùng chúng ta bị đối phương dùng súng chĩa vào…
Lần đó ta ôm người của đối phương nhảy xuống hồ, ngươi còn cười ta thân thủ không tốt.
Kỳ thật về sau ngươi mới biết được, thời điểm ta bị chĩa súng vào, sợ hãi đến mức tiểu ra quần.
Để che giấu, ta đã phải ôm đối phương nhảy xuống hồ.
Chuyện này, ngươi cười nhạo ta trong hơn một tháng, nhưng, chỉ có ngươi và ta mới biết!
Còn nữa…"
“Đừng nói nữa!!!.”
Quách Cường đột nhiên rống to một tiếng!
Hắn từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nắm nắm đấm đi về phía người trước mặt, chỉ là đi bộ, bước chân càng ngày càng chậm chạp, giọng điệu trong miệng yếu đuối, lẩm bẩm nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Ngươi đừng nói nữa…"