Chương 585
Nơi Luận Võ
Nếu nói trận âm mưu tai nạn xe hơi này không liên quan gì đến Tống Thừa Nghiệp này, Trần Nặc dám đem tên mình viết ngược lại.
Nhưng từ kích cỡ chiếc xe tải đó, cùng với cường độ của chính chiếc xe, cộng thêm tốc độ khi lái xe…
Trần Nặc cho rằng, Tống Thừa Nghiệp cũng không phải là muốn giết lão Tưởng.
Hắn ta vẫn còn trong xe!
Gây ra chút tai nạn xe hơi, sau đó để cho lão Tưởng bị một chút thương tổn da thịt…
Có thể hủy bỏ tỷ võ hôm nay!
Được rồi, mục đích của hắn là ngăn cản trận đấu này.
Đây là sự phán đoán của Trần Nặc.
Về động cơ mà nói, Tống Thừa Nghiệp làm như vậy cũng có lý do chính đáng.
Tống gia nhị phòng, tam tử đoạt đích. Lão đại Tống Chí Tồn, lão nhị Tống Cao Viễn, mới là nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt này.
Lão Tam Tống Thừa Nghiệp bởi vì tuổi còn trẻ, lúc hắn sinh ra, đại ca nhị ca đã có thành tựu riêng.
Trong cuộc đấu tranh quyền thừa kế gia đình, không nghi ngờ rằng Tống Thừa Nghiệp đang ở phía bất lợi.
Như vậy, trận tỷ võ này một khi phân ra thắng bại, hơn nữa rất có thể, phần Tống Chí Tồn thắng là rất cao!
Sau khi phân ra thắng bại, Tống gia thắng, lão đại sẽ trở thành người thừa kế!
Tống gia nếu đánh thua, thanh danh lão đại quét đất, như vậy người có lợi cũng chỉ là lão nhị Tống Cao Viễn! Tuyệt đối không đến lượt Tống Thừa Nghiệp.
Xem ra, trận tỷ võ này mặc kệ kết quả là thua hay thắng, đối với Tống Thừa Nghiệp cũng không có chỗ tốt.
Tình huống duy nhất có lợi cho hắn ta: hủy bỏ trận đấu.
Để cho lão đại và lão nhị tiếp tục quấn lấy, kéo dài thời gian!
Nhược điểm lớn nhất của Tống Thừa Nghiệp chính là tuổi trẻ, thời gian tiếp quản sản nghiệp trong nhà ngắn, căn cơ không sâu.
Cho nên đứng ở vị trí của hắn, hắn hy vọng nhất chính là trận tranh đoạt này tiếp tục trì hoãn, chứ không phải mau chóng phân ra kết quả!
Trần Nặc cảm thấy phán đoán của mình là không sai.
Bất quá, Tống Thừa Nghiệp này có chút ngoan tâm a!
Vì chế tạo ra tai nạn xe cộ, còn để cho mình không liên quan tới, thế mà cũng để bản thân ở trên xa! Nguy hiểm cho chính mình!
Đủ tàn nhẫn.
Võ quán của Tống gia ở Hongkong cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Vốn dĩ đất ở Hongkong rất ít, tấc đất tấc vàng, mấy năm trước khi sản nghiệp Tống gia còn chưa lớn, võ quán cũ của Tống gia ở Hongkong tự nhiên cũng không có khả năng mở ra rất lớn.
Một tòa nhà trông rất cũ, các căn nhà xung quanh cũng là một màu sắc, bên trên các căn nhà là các bảng hiệu ngổn ngang lộn xộn.
Trong tòa nhà này có hai tầng là võ quán của Tống gia – lúc đỗ xe đứng trước cửa, Tống Thừa Nghiệp đặc biệt giới thiệu qua, đây là một trong những võ quán đầu tiên của Tống gia tại Hongkong.
Về sau sản nghiệp của Tống gia phát triển lớn, đạo tràng đều mở đến Mỹ quốc, nhưng vì bảo vệ truyền thống, võ quán cũ thoạt nhìn có chút rách nẻ này không những không có dời đến một nơi tốt hơn, ngược lại còn giữ nó lại, còn cố gắng mở rộng một chút.
Ngày nay, chiếm cứ hai tầng lầu.
Lúc vào cửa, phòng chính được làm rất đẹp, thuần một màu sắc, tám phiến bình phong, Trần Nặc nhìn một chút, vật liệu bằng ngọc thạch.
Trước cửa, cũng có người Tống gia đi theo, là vị lão nhị của Tống gia kia, Tống Cao Viễn.
Nếu không biết, đơn thuần từ ngoại hình mà xem, có lẽ người khác sẽ cho rằng Tống Cao Viễn mới là thế hệ luyện võ của Tống gia.
Ngoại hình của hắn quá giống người luyện võ.
Vóc người cao lớn khôi ngô, bả vai rộng rãi, hai tay rất dài, toàn thân cơ bắp đem bộ âu phục trên người kéo căng.
Khuôn mặt chữ điền, lông mày dày rậm, đôi môi mỏng.
Nhưng sơ yếu lý lịch của Tống Cao Viễn cũng không giống như ngoại hình.
Anh chàng này năm nay hơn 40 tuổi, những năm đầu tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, sau đó đến Mỹ quốc để học tập, học tập quản lý doanh nghiệp.
Hơn nữa, Trần Nặc cũng biết, Kỳ thật Tống Cao Viễn đối với công phu của Tống gia, luyện tập cũng không phải rất tinh thâm, dáng người tráng kiện của hắn, hoàn toàn là bởi vì ngày thường thích thể thao, thích tập thể dục.
Môn thể thao yêu thích của hắn là vận động viên thuyền buồm.
Luyện võ công, đối với Tống Cao Viễn mà nói, phảng phất cho tới bây giờ cũng không có hứng thú quá lớn.
Những tư liệu này đều là do Trần Nặc thông qua chủ tịch Higashida phái người thu thập được.
Thái độ của Tống Cao Viễn đối với lão Tưởng rất khách khí —— nhìn ra được, là loại khách sáo cố ý làm ra, ánh mắt cũng không có nhiệt tình gì.
Hơn nữa, tiếng phổ thông của hắn không tốt, một vài từ ngắn gọn, chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra là một lời chào hỏi chính thức.
Tống Cao Viễn xuất hiện nghênh đón, vẻn vẹn chỉ là đại biểu cho thái độ của Tống gia, đối với trận tỷ võ này coi trọng và lễ tiết.
Hàn huyên hai câu, Tống Cao Viễn rất nhanh liền mang theo mấy người tiến vào võ quán.
Nơi luận võ nằm trên tầng hai.
"Nơi này là diễn võ trường. Ngày thường, các sư huynh đệ trong môn phái có thể ở chỗ này luận bàn. Hơn nữa, một vài cuộc tỷ võ tranh tài của địa phương, chúng ta đôi khi cũng phụ trách tổ chức tại nơi này.”
Tống Thừa Nghiệp giống như đối với tai nạn giao thông trên đường đã hoàn toàn không có ý kiến, thần sắc rất thoải mái, giới thiệu những thứ này với đoàn người lão Tưởng, sau đó còn nhẹ nhàng thở dài: "Võ thuật càng ngày càng thu hẹp, hiện giờ tại hongkong có thể tìm được nơi tổ chức thi đấu võ thuật không nhiều lắm, cho nên bằng hữu trong giới võ thuật, nếu muốn thi đấu, đều nguyện ý để chúng ta tổ chức.
Nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận một ít cuộc tranh tài nhỏ.
Nếu là một cuộc thi lớn, chúng ta đều phải thuê sân thi đấu của chính phủ.”