Chương 59
Không Có Tinh Thần
Lão Tôn ngồi rạp xuống trên mặt đất, cả người giống như đều đã sụp đổ, hít thở sâu mấy lần, máy móc thu thập tiền trên đất.
Trần Nặc đang muốn tiến lên, bỗng nhiên đã nhìn thấy trên đường cái, mẹ của Tôn giáo hoa, vị Dương nữ sĩ kia, một đường cưỡi xe đạp nhanh chóng chạy tới.
Xa xa nàng nhìn thấy lão Tôn ngồi dưới đất nhặt tiền, sững sờ dừng xe lại, nhanh chân liền chạy tới.
Bởi vì chạy gấp, giày cao gót còn trên mặt đất lảo đảo một chút.
Người chạy đến trước mặt, nàng đứng lại, nhìn xem chồng của mình đang ở đó yên lặng nhặt tiền, tựa hồ có chút sợ hãi, mới thấp giọng hô một câu: "Lão Tôn."
Lão Tôn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn thoáng qua vợ của mình, sau đó cúi đầu xuống, trầm mặc, đem đống tiền nhặt lên, lại cúi đầu nhìn xung quanh một lần, xác định không có bỏ sót, lúc này mới lại giấy báo đã rách, từng tầng từng tầng đem tiền một lần nữa bọc lại, nhét vào trong túi công văn.
"… Lão Tôn." Người phụ nữ cắn môi một cái, lại hô một tiếng.
Lúc này lão Tôn mới ngẩng đầu lên, giờ phút này ánh mắt của hắn cực kì phức tạp, yên lặng nhìn vợ của mình một lát, mới thấp giọng nói: "Hiểu Nghệ, ngươi thật sự làm ra chuyện tốt!!"
Hắn bỗng nhiên mở trừng hai mắt, đột nhiên vọt tới trước mặt vợ mình, hiển nhiên cảm xúc đã phẫn nộ tới cực điểm, đột nhiên liền giơ tay lên cao: "Chuyện ngươi gây ra thật tốt a!!!"
Dương Hiểu Nghệ, vợ của lão Tôn, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, đón lấy tay của lão Tôn, cắn răng nói: "Ngươi đánh đi! Đánh đi!"
Lão Tôn tay treo giữa không trung, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vợ của mình, rốt cục, lệ khí trên mặt tan đi, bàn tay đang giơ trên không trung, chậm rãi rơi xuống.
Dương Hiểu Nghệ tiến lên, hai tay bắt lấy cánh tay của lão Tôn, thấp giọng cầu khẩn: "Lão Tôn, lão Tôn, là ta sai rồi, đều là ta làm sai… Có lời gì, chúng ta về nhà rồi nói, có được hay không."
Hơi thở của Lão Tôn từ trầm trọng cũng chậm rãi bình ổn trở lại, hắn ngưng thần nhìn vợ của mình, bất đắc dĩ gật đầu, cả người giống như vô lực, khoát tay áo: "Ừm, … Về nhà, về nhà…"
Dương Hiểu Nghệ đỡ lấy lão Tôn từng bước một đi đến bên đường, lão Tôn yên lặng chủ động đẩy xe đạp hướng về phía trước, Dương Hiểu Nghệ im lặng đi theo sau lưng, bóng lưng của hai vợ chồng, ở trong màn đêm, mơ hồ mang theo vài phần bi thương.
Trần Nặc đứng dưới đèn đường ở phía xa, nhìn bóng lưng của hai người, mặc dù nhíu mày, nhưng mắt thấy hai người bước về hướng ký túc xa, trong lòng thoáng yên tâm.
Ân, lão Tôn đưa tiền cho người kia…
Xem ra, chỉ sợ việc này chưa hẳn giống như suy đoán trước đó của hắn.
Có vẻ còn phức tạp hơn một chút.
Hai vợ chồng lão Tôn về nhà trước, Trần Nặc một đường đi theo sau.
Chờ sau khi cặp vợ chồng về nhà, Trần Nặc còn ở dưới lầu hút một điếu thuốc rồi mới lên lầu.
Gõ mở, đầu Tôn giáo hoa xuất hiện ngay khe cửa, trông thấy Trần Nặc, trên mặt vừa giận vừa vui.
"Trở về rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự sáng mai mới tới!" Tôn giáo hoa mở cửa ra, cho Trần Nặc tiến vào.
Trần Nặc cố ý hỏi: "Cha mẹ ngươi trở về rồi sao?"
Thiếu nữ nhíu mày: "Vừa trở về, bất quá ba ba ta giống như uống rượu, trở về liền vào nhà, mẹ ta cũng đi chăm sóc rồi, lúc này không biết có phải đã ngủ thiếp đi rồi hay không, ngươi nhỏ giọng một chút."
Trần Nặc gật đầu, vào nhà trông thấy Trần Tiểu Diệp ngủ ở trên ghế sa lon, thân thể co lại thành một đoàn. Cũng không phải vì lạnh, trên thân còn đắp một tấm chăn, đại khái là Tôn giáo hoa cho thêm. Chỉ là tiểu cô nương không có cảm giác an toàn lúc đi ngủ, nên mới co lại thành một đoàn tại ở trong góc.
Ngay lúc này, cánh cửa của một căn phòng mở ra, Dương Hiểu Nghệ đi ra, vừa nhìn thấy Trần Nặc, sửng sốt một chút, chỉ là vội vàng gật đầu: "Trần Nặc ngươi tới đây?"
"Ừm, ta đến đón em gái ta."
Dương Hiểu Nghệ nhìn qua hoàn toàn không có tâm tư hỏi thăm gì, sau khi gật đầu một cái, liền đi tới phòng bếp rót chén nước, rồi quay đầu trở về phòng.
Trần Nặc thấp giọng hỏi Tôn giáo hoa: "Cha mẹ ngươi, gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tôn giáo hoa lắc đầu: "Không có, gần đây bọn họ cũng không có tiếp tục cãi nhau. Nhưng tâm tình của cha ta gần đây không được tốt lắm, hai người đều lạnh như băng không nói chuyện, có thể là đang chiến tranh lạnh, không biết là vì cái gì. Ta hỏi một chút, liền nói ta là trẻ con trong nhà không cho phép nghe ngóng những thứ này."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, không nói cái gì, đón em gái trở về nhà.
Sáng sớm thứ hai, Trần Nặc đem em gái đưa đến nhà trẻ, thời điểm chạy đến trường học, đã vào tiết môn thứ nhất.
Dựa theo thời khoá biểu, theo lẽ thường thì tiết đầu tiên chính là môn chính trị của lão Tôn. Trần Nặc đẩy ra cửa phòng học, lão Tôn nhìn thoáng qua Trần Nặc, không nói gì liền phất tay để cho hắn đi vào ngồi xuống.
Nhìn qua thần sắc của Lão Tôn không được tốt lắm, thời điểm đang giảng bài, giọng cũng kém xa bình thường. Chỉ nói nửa tiết, trời lạnh như vậy, trên trán lại đổ ra một ít đổ mồ hôi.
Thời điểm tan học, Trần Nặc cùng Tôn giáo hoa trước tiên chạy tới trước mặt lão Tôn.
Con mắt của Tôn giáo hoa có chút đỏ: "Cha…"
Trần Nặc quét ngang lông mày, nhìn Tôn giáo hoa: "Lão Tôn thế nào?"
"Cha ta bệnh, hôm qua phát sốt, hôm nay nói hắn xin phép nghỉ nhưng lại không chịu, nhất định phải đến trường." Tôn giáo hoa sốt ruột nói.
"Vội cái gì, ta không có việc lớn gì." Lão Tôn cố nặn ra vẻ tươi cười, vỗ vỗ con gái của mình: "Không phải đã uống thuốc hạ sốt sao. Ta chỉ là hơi mệt một chút thôi, hiện tại cũng không có tiết, ta tới văn phòng nằm nghỉ một chút. Chỉ là phát sốt, cũng không phải bệnh nặng gì cả."
Trần Nặc nhíu mày, hắn nhìn ra lão Tôn cũng không là phát sốt bình thường, mà là cả người không còn có tinh thần, nhất là bên trong ánh mắt kia, ngày thường luôn mang theo một cỗ năng lượng, hôm nay nhìn, cũng không nhìn ra được.
Ân, một câu, thần hồn không có.
"Ngươi thật sự không có việc gì sao?" Trần Nặc đỡ lấy cánh tay của lão Tôn.
Lão Tôn lắc đầu, nhẹ nhàng tránh thoát tay Trần Nặc: "Các ngươi lo đi học đi."
Nói xong, ôm lấy giáo án của mình, chậm rãi đi.
Thời điểm tiết toán học buổi sáng, giáo viên đang viết đề trên bảng.
Ngay lúc này, bỗng nhiên bên ngoài phòng học truyền đến một trận ồn ào. Liền nhìn thấy phía bên ngoài cửa sổ, không ngừng xuất hiện tốp ba tốp năm học sinh của ban khác chạy tới.
"Chỗ nào đâu chỗ nào đâu?"
"Cửa trường học! Nhanh đi, hình như có đánh nhau."