Chương 607
Thả Thuận Xong
Trong ký ức của hắn, bệnh dịch SARS năm 2003, trực tiếp làm cho ngành công nghiệp điện ảnh Hongkong đang trên bờ vực phá sản hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó chính là những người làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh Hongkong, hầu như đều bắt đầu về phía bắc để tìm bát cơm - trước đây các nhà làm phim HK cũng đã bắt đầu đi về phía bắc, nhưng quy mô không phải rất lớn. Mãi cho đến năm 2003, ngành công nghiệp điện ảnh địa phương hoàn toàn sụp đổ sau dịch bệnh, vô số người trong ngành công nghiệp điện ảnh của Hongkong mới như chạy trốn tập thể về phía bắc.
Nhân tiện, trên thực tế, những năm sau đó, đủ các bộ phim truyền hình chống Nhật trên TV, chẳng hạn như "Tay Xé Quỷ".
Trong thực tế, thực sự không thể đổ lỗi cho ngành công nghiệp điện của đại lục.
Làm ra những cảnh hành động này, kỳ thật đại bộ phận đều là do của ngành công nghiệp điện ảnh của HK ở phía bắc chỉ đạo thực hiện.
Trước khi đội quân làm phim Hongkong lên phía bắc, phim hành động của đại lục thực sự khá tệ hại.
Cho dù là “Bạch Mi Đại Hiệp” một đời thần kịch, hay là “Cam Thập Cửu Muội”, tuy rằng đi vào lòng người, nhưng cảnh hành động đều là thối rữa thành cặn bã.
Một chưởng đánh ra, một đao chém xuống, đều là một trận bạo quá cộng thêm hiệu ứng ánh sáng đặc biệt.
Tất cả đều là giống nhau.
Cái loại cảnh quay trong “Tay xé quỷ” này, vừa nhìn đã biết là trong phim Cảng cũ, điên cuồng mà tràn ngập bạo lực.
Cảm giác lịch sử của người dân Hongkong không được phong phú, loại diễn trò hành động xé người này rất phổ biến trong phim Hongkong cũ, nhưng đặt trong phim chống Nhật thì lại phi thường không được hài hòa, kết quả bộ phim liền biến thành thần kịch, trở thành cái gai của dân mạng đời sau trêu chọc.
Loại phim hành động ở Đại lục, trên thực tế, trước khi người dân Hongkong di cư về phía bắc vẫn còn rất thảm.
Bộ phim duy nhất quay khá tốt chính là bộ “Thủy Hử” bản 1998 trên CCTV, kỹ xảo cực kỳ đặc sắc.
Nhưng… Bộ Thủy Hử kia chính là mời Viên Hòa Bình Viên Bát gia đến làm võ chỉ a!
Trong nghề võ chỉ này, hắn coi như là thiên hạ đệ nhất! Chiêu bài sắt thép, không ai có thể phản đối!
Tổng sản xuất “Thủy Hử” phiên bản 1998 CCTV, sau khi nếm được vị ngọt, hắn lại quay thêm một loạt phim Kim Dung, đều mời Võ Chỉ Hongkong tham gia.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Tống Thừa Nghiệp lễ phép đưa Trần Nặc và Chu Đại Chí trở về.
Trước khi rời khỏi quán trà, Tống Thừa Nghiệp còn lấy ra một phần quà tặng cho Trần Nặc.
Trong một hộp gấm, sau khi mở ra, bên trong tấm lụa màu vàng, là một món ngọc bích.
Dương chi bạch ngọc thượng đẳng, điêu khắc ra một khối phật bài.
Trần Nặc vừa nhìn, nở nụ cười.
"Một chút tâm ý." Tống Thừa Nghiệp cười cười.
Điều đó có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều hiểu.
Mới vừa rồi đàm phán xong giao dịch, nếu thành, lão Tưởng có tổng giáo tập, một năm một trăm vạn. Hạo Nam ca treo danh quyền thủ một năm với chi phí một triệu, còn có phí ra sân.
Trần Nặc thì cái gì cũng không vớt được a!
Tống Thừa Nghiệp là người thông minh như vậy, làm sao có thể để chuyện này xảy ra?
Mặt phật bài này chính là chỗ tốt đưa cho Trần Nặc.
Trần Nặc cầm lấy vân vê trong tay, khá dày, chất ngọc cũng dùng không ít.
Rất ép tay.
Thứ này, cũng sẽ không ít hơn hai ba mươi vạn.
Năm 2001, Tống Thừa Nghiệp cũng tìm hiểu rõ được mức độ kinh tế ở đại lục cùng thu nhập bình quân của người dân nơi đây.
Tự cảm thấy phần lễ vật này, đủ phân lượng để đem ra tặng lễ.
Trần Nặc cười cười, tùy ý ném cái hộp, nhét ngọc bài vào trong túi.
Thứ này… Sau khi từ Quách thị ở Tây Bắc trở về, trong nhà có một túi!
"Trần tiên sinh, nhờ ngài hỗ trợ chuyện lần này. Nếu sau khi sự tình thành công, ta còn có tạ lễ.”
Tống Thừa Nghiệp cười rất khách khí: "Còn có chính là… Lời ta nói lúc trước, vẫn luôn có hiệu lực! Nhân tài khó có được, nếu ngươi khi nào nguyện ý đến Hongkong phát triển, tùy thời cùng ta nói chuyện, ta nhất định sẽ nghênh đón!”
A?
Đây là coi mình thành Chu công a.
Trần Nặc cười cười.
Nói sau.
Nếu ngươi tập trung vào việc làm phim, nếu ngươi không chết trong năm 2003, ta sẽ đến tìm ngươi.
Bất quá đến lúc đó, cũng không phải ngươi mời chào ta.
Mà là ta đến hợp tác với ngươi.
Trở lại khách sạn, nhìn Tống Thừa Nghiệp lên xe rời đi, Trần Nặc mang theo Chu Đại Chí quay đầu trở về phòng.
Hôm nay Chu Đại Chí ăn bụng tròn vo, nhưng kỳ thật không quá hài lòng.
"Nặc gia, người họ Tống kia mời khách ăn cơm đều là hẹp hòi.
Nồi cơm cuối cùng kia, khô cứng, cơm đều chưa chín kỹ!”
Trần Nặc trợn trắng mắt: "Đồ ngốc, đó là cơm sấy! Cơm nấu như vậy, một tầng bên ngoài là cơm cháy! Chưa chín em gái ngươi!”
"Ta không có em gái! Chỉ có một chị gái, còn để cho Lỗi ca ngủ.”
“…”