Chương 616
Lòng Dạ Không Được
Hắt hơi!
Hắt hơi! Hắt hơi! A hắt hơi!!
Trần Nặc ngồi trên xe, bỗng nhiên thân thể một trận rét run, một lần hắt hơi mấy cái.
Mẹ kiếp… Hắn không bị cảm lạnh, phải không?
Không thể chứ…
Ô tô một đường chạy, đang hướng Tống gia mà đi…
Tối nay, bữa tiệc tại gia!
Ừm, nhanh chóng xử lý xong chuyện ở Hongkong, cũng nên về sớm một chút.
Trong nhà còn có một cửa hàng lớn đang chờ.
Nhà họ Tống nằm trong ngôi nhà lớn tại Cửu Long của Hongkong. Chính là loại biệt thự bán sơn trong truyền thuyết này.
Nói đến thì có lẽ có chút nhàm chán.
Cả Tống gia, sản nghiệp đáng giá nhất, cũng không phải là võ quán, cũng không phải là việc đầu tư làm ăn của những người khác.
Chỉ sợ chính là tòa đại trạch Tống gia này.
Với giá nhà ở Hongkong, ngay cả trong năm 2001, giá của ngôi nhà lớn này đã là hơn 100 triệu.
Nhưng kỳ thật tài lực chân chính của Tống gia cũng không tính là rất mạnh, thậm chí nếu lấy trình độ tài sản chân chính của Tống gia, sợ là cũng không mua nổi tòa đại trạch này.
Lý do tại sao họ lại có thể sở hữu được? Đó chính là nhờ mua sớm.
Thập niên 80, khi kinh tế Hongkong vừa khởi sắc, Tống gia đã mua nhà và đất ở đây —— lúc đó còn không đắt.
Sau hơn hai thập kỷ hoạt động và hai lần cải tạo, nơi này đã trở thành một khu biệt thự.
Tống gia ở Hongkong đương nhiên không tính là phú hào hạng nhất —— miễn cưỡng cũng chỉ là tiêu chuẩn hạng ba.
Dù sao người mở võ quán, trong mắt ông trùm phú hào chân chính, đó đều là công việc vất vả ra sức.
Lúc xe đến Tống trạch, Tống Cao Viễn và Tống Thừa Nghiệp đã chờ ở cửa.
Trần Nặc không nhìn thấy Tống Chí Tồn, phỏng chừng còn đang đóng cửa suy nghĩ.
Bữa tiệc tối nay, đoàn người Trần Nặc trong chuyến đi Hongkong lần này đều tham gia.
Thân phận của Chu Đại Chí là đệ tử mới thu của lão Tưởng.
Lỗi ca là người nhà của Chu Đại Chí.
Còn Tiểu Diệp Tử là người nhà của Trần Nặc.
Không phải người ngoài.
Phong cách kiến trúc của đại trạch Tống gia thiên về thời phong kiến, tiến vào trong trạch, ngược lại không gian không nhỏ, dù sao cũng là biệt thự bán sơn, cây xanh cũng tự nhiên không cần phải nói.
Trong sân cũng không có làm hồ bơi như những biệt thự giàu có khác, mà là làm một ao cá, nuôi một ít cá Koi. Còn có hòn non bộ.
Trần Nặc đại khái nhìn lướt qua, những bố trí này hẳn là cũng là mời phong thủy sư xem qua chỉ điểm.
Đi vào trong nhà chính, liền nhìn thấy hai cái ghế thái sư đang bày ra vị trí trên cùng, một cái trong số đó, có một lão đầu đang ngồi vào.
Tóc đã trắng như tuyết và thưa thớt.
Hình dung gầy gò, bất quá từ trên mặt mày, mơ hồ có thể nhìn ra cùng ba huynh đệ Tông gia có vài phần tương tự.
Đây chính là gia chủ Tống gia hiện tại, Tống lão gia tử, Tống Nguyên Hà.
Lão đầu tử dựa theo năm tính toán, hẳn là đã hơn bảy mươi tuổi. Giờ phút này nhìn qua, rõ ràng thân thể không tốt lắm, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, một đôi mắt còn có chút thần.
Sau khi nhìn thấy hai đứa con trai của mình dẫn đám người lão Tưởng tiến vào, lão đầu tử ngồi không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt quét tới.
Lão Tưởng hít sâu một hơi, lôi kéo Tống Xảo Vân đi tới, sau đó thở dài có lỗi với Tống Nguyên Hà.
"Tộc thúc."
Tống Nguyên Hà lúc này mới đứng lên, bước lên hai bước , thân thủ lần lượt đỡ hai vợ chồng dậy.
Sau đó mọi người ngồi xuống nhà chính nói chuyện, theo thường lệ có người giúp việc trong nhà bưng trà lên.
Sau đó lão Tưởng mới hướng về phía Tống Nguyên Hà dẫn mấy đệ tử của mình tới.
Thái độ của Tống Nguyên Hà tự nhiên cũng chưa nói đến cái gì hòa ái dễ gần —— lần này Tống gia nhị phòng đại bại thua thiệt, mặt mũi xem như mất đến nhà.
Bất quá lúc giới thiệu đến Trương Lâm Sinh, trong ánh mắt Tống Nguyên Hà lướt qua một tia mũi nhọn, bình tĩnh nhìn Trương Lâm Sinh một chút, gật gật đầu: "Quả nhiên là thiếu niên anh tài. Tưởng thế chất, ngươi thu được một đồ đệ tốt.”
Lão Tưởng cười cười, không nói gì.
"Nghe nói ngươi mới luyện võ nửa năm? Trước đây đã từng luyện qua công phu nào rồi?”
Trương Lâm Sinh há miệng.
Trước đây? Lúc trước ta chính là Hạo Nam ca Đồng La Loan…
Bất quá ngoài miệng lại thành thành thật thật nói: "Lúc trước chưa từng học võ, là sư phụ dẫn ta vào cửa.”
"…" Tống Nguyên Hà không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút khó chịu.
Hơn nữa, hiển nhiên cũng không quá tin loại lời này.
Bất quá giờ phút này đã không còn là lúc truy vấn những chuyện này.
Nhẹ nhàng gật gật đầu, Tống Nguyên Hà mới chậm rãi nói: "Nếu đã vào cửa Tống gia, học Tống gia quyền, liền dụng công học tập, người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn môt chút, đem quyền pháp Tống gia ta phát dương quang đại.”
Trương Lâm Sinh gật đầu.
Trần Nặc ở bên cạnh nghe lão già Tống gia làm bộ làm tịch, lấy ra thái độ trưởng bối của bổn môn để răn dạy môn đồ nhà mình, trong lòng rất không cho là đúng.
Sau đó ánh mắt Tống Nguyên Hà nhìn tới Trần Nặc: "Đây là sư đệ của Trương Lâm Sinh sao?”
"Lão gia tử, ta là Trần Nặc." Trần Nặc cười tủm tỉm trả lời.
“Luyện võ bao lâu rồi?”
"Cùng một ngày bái sư với Trương Lâm Sinh. Bất quá hắn lớn tuổi hơn ta, cho nên hắn làm sư huynh.”
Tống Nguyên Hà cố ý cười cười: "À? Vậy ngươi và Lâm Sinh hai người so sánh, công phu của ai luyện tốt hơn một chút?”
Ngươi quản được sao? Trong lòng Trần Nặc cười lạnh.
Bất quá trên mặt lại cười nói: "Đương nhiên là công phu sư huynh luyện sâu, tâm tư ta tạp một chút, luyện không đủ dụng công.”
Lão đầu tử Tống gia này quả nhiên lòng dạ không được.
Đều đến lúc này, còn không quên mơ hồ trồng chút gai.