Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 62 - Chương 62 Ngươi Biết Ta Là Ai Sao?

Chương 62

Ngươi Biết Ta Là Ai Sao?


Một tên đúng gần cửa nhất trừng mắt liền nhào lên, người mới cất bước, liền bị Trần Nặc một tay bóp lấy cổ! Thân thể lập tức liền tương giữa không trung, sau đó cả người phảng phất giống như liền bị vung lên đến, nặng nệ đập vào một cái tủ hồ sơ sát vách tường!


Oanh một tiếng, tủ hồ sơ bằng sắt trực tiếp bị đập vào, hoàn toàn biến dạng. Mà nửa người của người này cũng gắt gao đính vào trong quần.


Trần Nặc tiện tay cầm lên cái ấm đun nước trên mặt đất mở nắp ra, nửa bình nước sôi liền hoàn toàn giội trên thân thể người kia.


"A a a a a a a a a!!" Người kia điên cuồng kêu thảm, liều mạng giãy dụa, nhưng thân thể cắm ở trong ngăn tủ, lại vẫn cứ không thể động đậy! Thân thể giảy giảy như một đầu cá sắp chết.


Liên tiếp trong tiếng kêu gào thê thảm, Trần Nặc mặt hướng về phía đám người còn lại trong phòng, chậm rãi lắc đầu.


"Không đủ kịch liệt, các ngươi thêm chút sức."


Sự trầm mặc ngắn ngủi trong vòng một giây đồng hồ, người trong phòng nhao nhao ầm ĩ lật tủ đâỏ ngược giống tên kia. Ống thép cắt nghiêng, dao găm, và những người khác lấy ra một con dao nhọn dài hai feet.


"Ừm, có chút ý tứ."


Sau năm phút.


Gian phòng vốn dĩ được coi là rộng rãi, rộng hơn mười mét vuông, một đống người ngổn ngang lộn xộn nằm một chỗ. Một số cánh tay hoặc cẳng chân bị xoắn lại kỳ lại. Còn có những mảnh thủy tinh vụn vặt nằm rải rác đầy mặt đất… Trong số họ có một tên nằm ngửa ở đó, đại bộ phận các mảnh thủy tinh ngược lại đều nằm ở trên mặt và tay của hắn.


Trần Nặc đứng ở trong phòng.


Leng keng.


Hắn ném xuống đất một đoạn dây xích trong trong tay.


Xoay người nắm lấy tóc của tên dẫn đầu đám người đến trường học làm loạn sáng nay, liền từ dưới đất trực tiếp kéo tới bên tường, lại kéo tới một chiếc ghế gấp, tự mình ngồi xuống.


"Nếu không nhìn nhầm, ngươi hẳn là đầu lĩnh." Trần Nặc hỏi


"Ta, ta, ta…"


"Ta biết ngươi không phải lão đại." Trần Nặc lắc đầu: "Hiện tại, ta hỏi ngươi vấn đề, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ, mỗi cái vấn đề, ngươi tốt nhất đều nghiêm túc trả lời. Con người của ta a, đặc biệt chán ghét những tên lừa gạt dối trá. Có người gạt ta, ta liền sẽ rất tức giận. Nghe hiểu không?"


Người này đã vô cùng suy yếu: "Nghe, nghe hiểu… A!!!!!!"


Âm thanh của hắn vốn dĩ hư nhược, sau đó bỗng nhiên hóa thành một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn!


Trần Nặc đã nắm lên tay trái của hắn, nắm ngón út, ca một tiếng, trực tiếp bẻ gãy!


"Vừa rồi là vấn đề thứ nhất, ngươi trả lời ta không hài lòng, thanh âm quá nhỏ."


"A a a a a a!! A a a a!!"


Người này kêu thảm thiết.


"Ừm, cực kỳ tốt, hiện tại thanh âm đã lớn hơn." Trần Nặc hài lòng gật đầu: "Hiện tại, ta tiếp tục hỏi. Ngươi tên là gì."


"Thôi, Thôi Đại Bằng!!!!"


"Bao nhiêu tuổi?"


"Hai mươi chín!!"


"Đã làm qua chuyện phạm pháp gì chưa?"


Thôi Đại Bằng một chút do dự…


Răng rắc!!


Ngón áp út tay trái bị bẻ gãy!


"A a a a a a! Phạm qua phạm qua! Phạm qua!!!! Ta từng ngồi tù ba năm!!!!"


"Tội gì?"


"Tổn thương, đả thương người! Đả thương người!!!!"


Trần Nặc hài lòng gật đầu: "Cực kỳ tốt, ngươi thấy đấy, chúng ta đã bắt đầu thành lập bước đầu hiểu rõ nhau. Như vậy, ta tiếp tục hỏi a."


Tiếng kêu thảm của Thôi Đại Bằng biến thành hừ hừ.


"Chỗ này của các ngươi có tủ sắt sao?"


"Có! Có!! Có!!!!!"


Trần Nặc gật gật đầu, đem ba lô ở sau lưng, ném xuống đất, kéo ra khóa kéo.


Bên trong trống không.


"Dùng tiền bỏ đầy vào đây." Trần Nặc thản nhiên nói: "Không chứa đầy, ta liền dùng những thứ vụn vặt trên người các ngươi để lấp đầy nó."


Thân thể Thôi Đại Bằng run rẩy.


Một nửa là đau!


Một nửa là không cầm được một cỗ khí lạnh từ trong lòng bốc ra!


Người này, quá độc ác!


Tiền chung quy đã được lấp đầy ba lô.


Trần Nặc một tay cầm lên cân nhắc một chút. Sau đó vung ra phía sau lưng.


"Một vấn đề cuối cùng, tư liệu khách hàng và hợp đồng của các ngươi, ở đâu."


"Đại ca ngươi tha ta! Tha cho ta đi!!! Cái kia không thể đụng vào!!! Ông chủ sẽ chơi chết ta!!" Thôi Đại Bằng tè ra quần.


Trần Nặc cách kính phản quang của mũ bảo hiển nhìn gia hỏa này, cũng không nói chuyện, trực tiếp xoay người liền kéo tay trái của hắn.


Thôi Đại Bằng hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa: "Ta nói ta nói! Ta nói!! Trong ngăn kéo thứ hai của tủ hồ sơ!!"


Trần Nặc đi tới, kéo ngăn kéo ra, đã nhìn thấy bảy tám cái túi giấy da bò thật dày bao chất đầy ngăn kéo.


Tùy tiện mở ra một cái, một chồng thật dày bên trong đều là "hồ sơ khách hàng".


Hợp đồng vay tiền, bản sao giấy tờ tùy thân, giấy phép làm việc, còn có một số bản thế chấp xe, bản sao sổ đỏ, v.v.


Trần Nặc thật nhanh lật xem, bên trong cái túi da bò thứ hai tìm được hồ sơ của lão Tôn.


Hắn không kịp nhìn, trực tiếp cuốn lại nhét vào trong khóa kéo của áo mình.


Xoay người, đi tới góc tường cầm lấy một cái chậu rửa mặt mà vừa rồi trong lúc đánh nhau làm rơi trên mặt đất, đặt ở giữa phòng.


Toàn bộ bảy tám cái túi da bò nhét vào trong chậu than.


Trần Nặc quay người từ dưới đất sờ tới sờ lui một cái cái bật lửa.


Vẫn là ZIPPO.


Bật lửa, liền ném vào chậu than.


Rất nhanh, tư liệu bốc cháy lên, trong ngọn lửa, từng tờ giấy hóa thành tro tàn.


Trần Nặc ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ.


"Ngươi, ngươi làm như vậy, không cho mình lưu đường lui sao."


Một tên hán tử nằm trên đất bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm run rẩy: "Ngươi biết lão bản của chúng ta là ai không!!"


Trần Nặc lắc đầu: "Không biết."


"Lão bản của chúng ta là Tiêu Quốc Hoa!" Gia hỏa này cắn răng: "Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì hay không."


Trần Nặc quay đầu hướng về phía người này: "Vậy các ngươi biết ta là ai sao?"


"…"


"…"


"…"


Trong phòng còn mấy người vẫn tỉnh táo đang nhìn Trần Nặc.


Mũ bảo hiểm xe máy màu đen, trong kính phản chiếu, áo da đem mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ, liền ngay cả bàn tay cungx đeo găng đen.


Mẹ nó ai có thể nhận ra ngươi là ai a!!


Trần Nặc hừ một tiếng, lần lượt lục soát từng người, tìm ra bốn chiếc điện thoại, trực tiếp mở cửa sổ liền ném ra ngoài.


Sau đó chỉnh lại ba lô ở sau lưng một chút, kéo dây xích sắt trên mặt đất, quay người đi ra ngoài.


Cửa khép lại, Trần Nặc trực tiếp dùng dây xích sắt khóa chặt tay nắm cửa, quay người đi xuống lầu.


Trần Nặc vừa xuống lầu, bên trong liền có người liều mạng xô cửa.


Nhưng mà theo một trận ồn ào sau đó, xe gắn máy dưới lầu đã nghênh ngang rời đi…


Chương 62

Bình Luận (0)
Comment