Chương 650
Thẳng Nam Ung Thư Giai Đoạn Cuối
"Tiểu Trần à, La Thanh nhà chúng ta kết giao bằng hữu như ngươi, xem như không có kết lầm." Lão La uống gần một cân rưỡi rượu trắng, nhưng nói chuyện vẫn lưu loát như cũ, dùng đũa gắp đậu phộng, trong tay một chút cũng không run: "Buổi chiều ta liền nhìn ra, đứa nhỏ như ngươi không đơn giản.”
"La thúc khách khí rồi." Trần Nặc cười tủm tỉm nói.
"Bất quá a, cũng giống như vậy, đáng tiếc."
"A?"
"Ngươi nói ngươi còn trẻ, nói chuyện gì về bạn gái." Lão La lắc đầu, tựa hồ bộ dáng rất tiếc hận.
Điều này … Ý ngươi là sao?
Trần Nặc có chút bối rối.
"Phụ nữ sao, lúc nào tìm mà chả được, tuổi còn trẻ đương nhiên phải liều mạng kiếm tiền đồ. Lúc này tìm một cô gái ở bên cạnh, ai… Rắc rối!
Phụ nữ, đó chính là rắc rối! ”
Nói xong, lão La tựa hồ có chút cảm khái, tự mình làm một chén.
Được rồi, biết chính ông chủ La kết hôn rất muộn, bốn mươi tuổi mới sinh được La Thanh, xem như già rồi mới có con.
Nhìn vào ý tứ của từ này, có chuyện xưa a.
"Phụ nữ thứ này, khi ở bên nhau sẽ làm cho ngươi vui vẻ. Nhưng mà a, vẫn phải khắc chế, thu lại. Ở bên cạnh một người phụ nữ, ở lại lâu, sẽ làm chậm bước tiến của ngươi rất nhiều.” Lão La lắc đầu: "Thúc là người từng trải!”
Trần Nặc chớp chớp mắt nhìn ông chủ La này, cũng không nhận lời này.
"Thúc ta, năm đó chính là nhất thời hồ đồ a." Lão La nói xong, đứng lên.
Trạm này, đầu tiên thân thể lảo đảo một chút, sau đó lảo đảo vòng qua bàn, đi tới bên cạnh Trần Nặc vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người lại lảo đảo lên lầu.
"Buổi tối ở đây, phòng khách dưới lầu ngươi tùy tiện ngủ, coi như nhà mình. Sau này có thời gian thường xuyên đến nhà chơi, đừng khách khí.”
Lão đầu tử nói xong, thân hình lay động đi lên lầu trở về phòng.
Lúc này Trần Nặc mới phát hiện, kỳ thật ông chủ La cũng say.
Đêm đó Trần Nặc ở lại La gia.
Đầu tiên là đem La Thanh đỡ trở về phòng của mình, sau đó lại đi lên cửa phòng ngủ chính liếc mắt nhìn ông chủ La—— lão La đã ngáy ngáy rung trời.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, không rời đi, liền ngủ một đêm trong phòng khách dưới lầu.
Sáng sớm hôm sau, ông chủ La liền ra cửa, Trần Nặc nghe thấy động tĩnh, chờ lão La rời đi, mới bò xuống giường, đi lầu hai gõ cửa phòng La Thanh.
La Thanh nhìn chằm chằm quầng thâm, tóc rối bời: "Mẹ kiếp, tối hôm qua thật sự uống quá nhiều.”
"Mau đứng lên vệ sinh cá nhân đi." Trần Nặc thở dài.
Thừa dịp La Thanh tắm rửa, Trần Nặc xuống lầu đi vào phòng bếp muốn kiếm chút đồ ăn —— tối hôm qua uống quá nhiều, buổi sáng thức dậy dạ dày ợ chua khó chịu, không ăn chút gì không thoải mái.
Giờ phút này bảo mẫu nhà họ La lại đến làm việc.
Có bảo mẫu động thủ, Trần Nặc liền vui vẻ lười biếng. Chờ bảo mẫu làm một nồi cháo xong, mới đi lên gọi La Thanh xuống ăn cơm.
"Tối hôm qua ngươi và ba ta rốt cuộc uống bao nhiêu?"
"Ba ngươi uống một cân rưỡi đi." Trần Nặc suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhưng… ba ngươi cũng say a, còn nói vài thứ khá thú vị.”
"Ha hả? Hắn ta nói gì vậy? ”
"Hắn ta khuyên ta tuổi còn trẻ đừng tìm bạn gái, độc thân là tốt nhất." Trần Nặc nở nụ cười.
La Thanh nghe xong, lại lắc đầu: "Ngươi đừng để ý tới hắn, ba ta cứ như vậy, không gần nữ sắc.”
Sau đó hai người tán gẫu trong chốc lát, Trần Nặc mới nghe được một ít chuyện trong nhà bọn họ.
Ông chủ La lúc còn trẻ quả thật không gần nữ sắc, một lòng một dạ kiếm tiền liều mạng vớisự nghiệp, sau đó sự nghiệp bắt đầu, theo lý thuyết nên tìm vợ, bên cạnh cũng có người giới thiệu, hoặc là có người nhìn trúng hắn.
Bất quá ông chủ La lại căn bản không có hứng thú, một mực từ chối.
Thẳng đến sau này, hắn càng lăn lộn càng tốt, càng làm càng lớn, người bên cạnh đã không còn tư cách giới thiệu cho hắn loại chuyện này, liền dứt khoát một mực đơn độc.
Thẳng đến gần bốn mươi tuổi, mới gặp được mẹ La Thanh.
Mẹ La Thanh năm đó mới hơn hai mươi tuổi, ở cùng một chỗ với La lão bản mắt nhìn bốn phía, tiêu chuẩn trâu già ăn cỏ non.
Những năm tám mươi việc thi đại học khá nổi tiếng, mẹ La Thanh là một sinh viên quá tuổi chuẩn bị thi đại học, thi hai lần không đậu, không biết tại sao lại quen biết được ông chủ La.
Dựa theo cách nói của La Thanh, lão La chính là cảm thấy tuổi của mình không sai biệt lắm, phải suy nghĩ kế thừa hương hỏa truyền tông cho nhà họ La, sau đó liền nghĩ lão La gia đều là người quê mùa không có học thức gì, muốn cho con trai tương lai dính chút văn khí.
Kết quả gặp được mẹ La Thanh là học sinh, liền dứt điểm đủ sức đuổi theo về nhà làm vợ.
Ông chủ La làm cha ở tuổi bốn mươi, có một đứa con trai như La Thanh.
Tuy nhiên, hai vợ chồng lại có vấn đề.
Có thể tưởng tượng được, lão La là một người không có văn hóa gì, đối với phụ nữ lại không có kiên nhẫn gì.
Mà nữ thanh niên thập niên tám mươi, có thể một lòng thi đại học, ở thời đại đó đều xem như có phạm trù văn hóa.
Một người già nua lại không học thức, cùng với một thiếu nữ có văn hóa, ở chung lâu ngày tự nhiên xảy ra vấn đề.
Vậy nên cả hai ly dị.
Thái độ của lão La lúc đó rất rõ ràng: Gia sản trong nhà, tiền bạc, muốn gì cũng cho!
Con trai hắn phải ở lại với hắn!
Mẹ La Thanh cũng dứt khoát, liền đồng ý, cầm một khoản tiền ông chủ La đưa, chạy đi học, lại qua hai năm sau, xuất ngoại.
La Thanh sau ba tuổi không gặp lại mẫu thân hắn nữa.
Cho đến nay, chỉ nghe nói rằng mẹ hắn có thể đang ở nước ngoài, cụ thể ở đâu cũng không biết.
Trần Nặc xem như nghe hiểu.
Đặt ở hai mươi năm sau, loại nam nhân như ông chủ La, chính là đại nam tử chủ nghĩa Sô-vanh cộng thêm thẳng nam ung thư giai đoạn cuối.
"Mấy năm nay, ba ta cũng không phải không có phụ nữ, nhưng đều ở bên ngoài, cũng không mang về nhà.
Hơn nữa cũng là cho tiền nuôi, hắn muốn có người bồi, liền ở bên ngoài hai ngày. Chán rồi chia tay.
Đối với hắn mà nói, những phụ nữ bên ngoài đều là công cụ giải sầu, chưa bao giờ để ý.”
Trần Nặc thở dài: "Những chuyện này ba ngươi cũng không gạt ngươi, liền nói cho ngươi biết sao?”
"Đúng vậy." La Thanh cũng có chút bất đắc dĩ: "Hắn là người này, tính tình này, coi phụ nữ như quần áo.”