Chương 655
Nhận Nhân Tình
Ngô Thao Thao nhìn thần sắc Trần Nặc, liền thở dài, sờ sờ trong túi áo, sờ nửa ngày, mới lấy ra một thứ, đưa tới trong tay Trần Nặc.
"Sư đệ a, ta liền đoán lấy tính tình của ngươi, sợ là sẽ không bởi vì ta nói hai ba câu lý do, liền buông tha lần xuất hành này.
Nếu lần này ngươi xuất hành có chuyện trọng yếu, nhất định phải đi, như vậy chuyến đi này phải đặc biệt cẩn thận một chút.
Thứ này, là ta tự tay điêu hộ thân phù, ngươi mang theo trên người đi.”
Trần Nặc mở lòng bàn tay ra, trên lòng bàn tay là một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc to bằng ngón tay cái.
Vật liệu ngọc thạch là loại bình thường nhất, thế nhưng điêu khắc cũng không tệ lắm, đao văn tinh tế, hiển nhiên là tốn tâm tư.
Tạo hình rõ ràng là một con chồn.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, đem thứ này bỏ vào trong túi quần rồi cất đi: "Vậy ta sẽ đa tạ sư huynh.”
Ngô Thao Thao gật gật đầu, vươn tay ra nhưng không rụt trở về, mở bàn tay giơ lên trước mặt Trần Nặc.
Trần Nặc: "…?? ”
"Nhà có gia pháp, môn có môn quy." Ngô Thao Thao thở dài: "Quy củ này của ta, pháp khí không thể nhẹ truyền cho người khác. Sư đệ, ngươi ít nhiều, tùy tâm một hai cái đị. Quy tắc không thể phá.”
Trần Nặc trừng mắt nhìn người này.
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc lấy ví tiền của mình ra khỏi túi áo.
Hai ngón tay ở trong ví vẽ tới vẽ lui, tròng mắt Ngô Thao Thao liền nhìn chằm chằm vào trong ví tiền, ngón tay Trần Nặc xẹt qua từng xấp tiền…
Sau đó, Trần Nặc dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gắp ra một đồng xu từ trong ví, đặt ở lòng bàn tay Ngô Thao Thao.
"Đa tạ sư huynh."
“… Có thể đổi lấy mệnh giá lớn hơn một chút được không?
Ta xem mấy tấm màu đỏ kia cũng không tệ, ta là người thích nhất là màu đỏ. ”
Trần Nặc cười cười, lại cất ví tiền lại.
"Sư huynh, mặc kệ như thế nào, ta thừa nhận một cái nhân tình của ngươi."
Ngô Thao Thao ở cửa kiểm tra an ninh nhìn Trần Nặc rời đi, sau đó lại đứng ở đó chờ Trần Nặc hoàn thành thủ tục kiểm tra an ninh, tiến vào đại sảnh chờ, người đã biến mất không thấy…
Ngô Thao Thao lúc này mới xoay người lại, thở dài một hơi.
Cũng tốt, mục đích lần này cũng đạt được.
Nhét đồng xu Trần Nặc đưa vào trong túi, Ngô Thao Thao xoay người đi ra sảnh sân bay, sau đó lên một chiếc xe buýt.
Ngồi trên xe buýt đến thành phố, rồi từ bến xe buýt gần nhà ga thành phố Thượng Hải, sau đó đi bộ đến nhà ga xe lửa, mua vé tàu trở về.
Sau khi Ngô Thao Thao vào nhà ga, ở trong sảnh chờ, còn tìm một cửa hàng nhỏ mua một ly mì ăn liền, lại lấy chút nước sôi, ngâm mì.
Ngô Thao Thao đang trong sảnh chờ, tìm một góc, đem túi xách của mình lót trên mặt đất, cầm mì ăn.
Một ly mì ăn xong, nhìn xem thời gian còn sớm, Ngô Thao Thao lại lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi, đi về phía phòng hút thuốc trong phòng chờ.
Năm 2001, thành phố còn chưa có lệnh cấm hút thuốc nghiêm ngặt, vẫn còn tồn tại mấy phòng hút thuốc bên trong nhà ga xe lửa Thượng Hải.
Trong phòng hút thuốc hút hơn phân nửa điếu thuốc, đài phát thanh liền nhắc nhở, Ngô Thao Thao kiểm tra vé của mình.
Chuyện Ngô Thao Thao muốn làm chuyến đi này đã làm xong, giờ phút này tâm tình cũng thoải mái, vứt tàn thuốc, chạy tới xếp hàng kiểm tra vé, theo dòng người tiến tới, lên chuyến xe của mình, lúc ngồi ở chỗ ngồi, còn lấy ra một cái điện thoại di động trong túi, gọi về nhà.
Đầu dây bên kia, là tiếng nói của người phụ nữ trung niên trong nhà.
"Chuyện này xong rồi sao?"
"Ừm, làm xong rồi. Hắn kiên trì muốn đi, ta tặng hắn một cái hộ thân phù pháp khí.” Ngô Thao Thao cười nói.
"Lần này ngươi vì sao bỗng nhiên đem chuyện làm xúc động như vậy." Đầu dây bên kia, giọng nói của người phụ nữ rất khô khốc, giọng điệu cũng cổ quái: "Trước đây không phải ngươi vẫn luôn nói, số mệnh của người này rất kỳ quái, ngươi không dám trêu chọc, muốn giữ khoảng cách sao?”
"Lần này bất đồng, ta tính ra số mệnh, lần này hắn xuất hành, sợ là thật sự sẽ gặp phải chuyện gì.
Người này cùng ta có duyên, nếu hắn xảy ra đại sự gì, sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến ta. Cho nên, chuyến đi này ta nhất định phải đến nhắc nhở hắn một chút.
Hơn nữa. .. Người này sau này cùng chúng ta còn có duyên phận. Nếu là chuyện nhỏ, ta cũng lười quản. Nhưng một chuyện lớn như vậy … Đây cũng là một cơ hội tốt.
Lúc này ta nhúng tay giúp hắn một chút, mới đủ thể hiện phân lượng nhân tình mà.
Cơ hội là không thể thiếu. ”
Ngô Thao Thao ngồi tàu gần bốn tiếng đồng hồ, mới đến một thành phố nhỏ ở tỉnh Huy.
Sau đó xuống xe lửa rồi lại lên xe buýt tại nhà ga.
Xe buýt một đường xóc nảy hơn một giờ, rời khỏi thị trấn, mới đến thị trấn quê hương của mình. Lại ở trên trấn gọi một chiếc xe ba bánh, lúc này mới một đường đi tới Thập Tự thôn.
Từ cửa thôn nhảy xuống xe, đi bộ khoảng nửa giờ, mới trở về "Thanh Vân Môn" nằm trên sườn núi Nam Sơn.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng gà bay chó sủa trong sân.
Mắt thấy một con gà mái vỗ cánh trước mặt liền vọt tới. Người phụ nữ trung niên trong nhà cầm một con dao nhà bếp đuổi theo phía sau.
Ngô Thao Thao đang muốn mở miệng chào hỏi, bỗng nhiên…
Yo!!
Đoạt!!!
Người phụ nữ kia giơ tay lên, con dao trong tay rời tay mà ra, chỉ là con gà mái kia bay ra, thái đao bay trong không trung, lại xẹt qua da mặt Ngô Thao Thao bay, sau đó đóng dính vào trên cánh cửa của Thanh Vân môn!
“ ……Ngươi mẹ nó là đang mưu sát ta!!!!”
Ngô Thao Thao bất động ước chừng năm giây đồng hồ, sau đó mới đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, từ tại chỗ nhảy dựng lên!
Sau đó, đại sư huynh miệng đầy tiếng chửi mắng giọng địa phương, các loại lời nói mắng chửi từ trong miệng phun ra.
Ngươi phụ nữ đi tới trước mặt, căn bản không để ý tới bộ dáng của Ngô Thao Thao mắt hậm chân, thản nhiên đi qua tháo con dao trên cửa xuống, sau đó phảng phất rất tùy ý trừng Ngô Thao Thao một cái, liền tiếp tục chạy ra ngoài đuổi theo gà.
"Mẹ nó!! Cuộc sống như thế này không thể tiếp tục được nữa! Ly hôn!!!!! ly hôn!! Lão tử muốn ly hôn a!!!”
Ngón tay chỉ lên trời kèm theo tiếng chửi ầm lên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, liền thấy trong tay người phụ nữ kia cầm con gà bị bắt, chậm rãi đi tới.
Một tay kéo cánh gà, một tay cầm đao, đi tới trước mặt Ngô Thao Thao.
Người phụ nữ giơ đao rơi xuống, trực tiếp một đao chém đầu gà xuống!
Đem cổ gà hướng về phía một cái chén nhỏ trên mặt đất hứng máu, sau đó một bên ngẩng đầu phảng phất nhàn nhạt nhìn Ngô Thao Thao một cái: "Ngươi nói cái gì a?”
“… Ta nói, canh gà tốt nhất là cho thêm mấy miếng nấm hương nấu chung… Trong nhà còn có mộc nhĩ khô, có thể ngâm nước một chút rồi hầm chung trong canh gà.”
Ngô Thao Thao trả lời một câu nghiêm túc.
Mãi cho đến khi người phụ nữ buông con dao trong tay xuống, Ngô Thao Thao mới thở phào nhẹ nhõm.