Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67 Không Cần Phải Hỏi Nhiều

Chương 67

Không Cần Phải Hỏi Nhiều


Hắn cầm lấy một bình rượu đỏ trên bàn, rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.


"Năm trước, thời điểm ta ở nước Mỹ, một người bạn trong nước, đã phát một tấm hình cho ta, ta xem xét, rốt cuộc cũng không buông được. Ân, không bỏ xuống được a!" Diêu Úy Sơn tự giễu cười một tiếng: "Cái gì gọi là máu mủ tình thâm? Để ta nói cho ngươi biết, ngươi không được chọn! Ta cũng không được tuyển! Ngươi cho rằng, ta trở về là vì từ trong tay ngươi cướp đi Hiểu Nghệ? ? Ha!! Sớm mười mấy năm trước ta liền hiểu rõ một đạo lý, đàn ông nếu muốn thành công, liền không cần quá xem trọng một người phụ nữ! Bằng vào địa vị và thân thế của ta ngày hôm nay, ta ở nước Mỹ, ta sẽ thiếu nữ nhân sao?"


"Vậy tại sao ngươi lại muốn trở về…”


"Không được a. Lão Tôn, ta không thể không trở về!" Diêu Úy Sơn cười khổ, phảng phất thở dài: "Cách đây vài năm ta sinh bệnh, sau khi khỏi bệnh, bác sĩ nói với ta… Chỗ ấy, không thể sinh nữa rồi. Ân, theo y học gọi là gì nhỉ, được gọi là tinh trùng dị tật.


Bây giờ, thứ đó của ta có thể sử dụng được. Nhưng lại không thể sinh con."


"Nhưng, nhưng Khả Khả, Khả Khả là con gái của ta!" Trong lời nói của Lão Tôn có ý muốn phản kháng.


"Con gái của ngươi?" Diêu Úy Sơn cười lạnh: "Lão Tôn, nhìn xem chính ngươi đi, nhìn lại Khả Khả có điểm nào giống ngươi không?" Hắn chỉ vào cái mũi của mình: "Ngươi nhìn lại gương mặt này của ta!"


Dừng một chút, Diêu Úy Sơn chậm rãi nói: "Lúc trước ta một cầm tới ảnh chụp của Khả Khả, ta liền biết, cái này mẹ nó chính là hạt giống của ta! Đây là hạt giống của Diêu Úy Sơn ta! Không sai được!"


Lời này, từng chữ từng chữ, giống như một cái chùy, hung hăng nện vào trái tim của lão Tôn!


Một chút một chút, hung hăng đập vào!


Đem mười mấy năm qua của người đàn ông trung niên này, ở sâu trong nội tâm, cẩn thận từng li từng tý duy trì một cái hư ảo bong bóng, như là pha lê, đập vỡ!


"Sẽ không, sẽ không… Khả Khả là con gái của ta mới đúng." Lão Tôn thất hồn lạc phách.


Trong đầu, từng hình ảnh như thước phim hiện ra.


Thời điểm kết hôn, khách mời đầy nhà, một cặp vợ chồng hạnh phúc…


Sau khi cưới, hai người sinh hoạt bình thản hạnh phúc, mình thì trong thư phòng đọc sách, vợ tự tay pha trà cho mình…


Trong ngôi nhà ấm áp, thời điểm thê tử Dương Hiểu Nghệ có chút hở ra bụng dưới, mình hưng phấn ghé vào trên bụng nghe…


Trong phòng sinh, y tá đem đứa bé được bọc bằng ga giường đến chỗ mình đứng đợi, dáng vẻ mình luống cuống lại kích động…


Đứa bé sinh ra bị bệnh vàng da, mình ôm lấy đứa bé phơi nắng, một bên hừ ca một bên chọc nàng cười…


Khả Khả lên tiểu học, mình tự tay buộc khăn quàng đỏ cho nàng, để nàng ngồi ở phía sau xe, đưa nàng đến trường học…


Khả Khả ở dưới lầu cùng bạn học chơi nhảy dây, mình tan tầm về, đứa bé vui vẻ cười chạy tới nhào vào trong lồng ngực của mình…


Từng cái từng cái hình ảnh như bong bóng nhiều màu sắc, phảng phất hiện lên ở trước mắt…


Thanh âm băng lãnh của Diêu Úy Sơn vang lên: "Ta biết, ngươi xem mẹ con cô ấy như là tánh mạng. Hiểu Nghệ gây đại họa, mắt thấy công ty liền muốn kiểm tra sổ sách, nàng luống cuống, nói cho ngươi, ngươi cũng không nỡ động vào một ngon tay của cô ấy. Tiền trong nhà đã sớm hết sạch, ngươi bốn phía khẩn cầu, đem mặt mũi gầy dựng mấy chục năm của lão Tôn ngươi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa, vay mượn được mười mấy vạn. Thế nhưng, không đủ nha! Bán nhà cửa, cũng không đủ, ngươi chỉ có thể tìm đến chỗ cho vay nặng lãi, mượn mười lăm vạn. Cứ như gom góp ra ba mươi vạn a.


Thế nhưng đã vậy thì sao? Nhiêu đó vẫn chưa đủ.


Lão Tôn, tối hôm qua ngươi ở ven đường chắn ta, muốn đem nhiêu đó tiền đưa trước cho ta, muốn ta đem chuyện này ở trong công ty ấn xuống… Thế nhưng là, ngươi cảm thấy, ta sẽ làm theo ý ngươi sao?"


"Ngươi… Ngươi đến cùng muốn làm gì!!"


"Ta muốn Khả Khả!" Diêu Úy Sơn lạnh lùng nói: "Ta muốn con gái của ngươi… Không, phải nói, ta muốn con gái của ta!!"


"Không có khả năng!" Con mắt Lão Tôn đỏ lên, cắn răng: "Ngươi chết tâm đi. Khả Khả là con gái của ta!"


"Ha ha ha ha ha ha! Còn chưa hết hi vọng sao? Có muốn ta tìm người giúp ngươi giám định thân phận hay không?" Diêu Úy Sơn cười.


"Ta không tin!! Ta không tin chuyện ma quỷ của ngươi!!!"


Lão Tôn như là một con dã thú tiến vào trong cạm bẫy, vô lực gào thét.


Diêu Úy Sơn lắc đầu, vươn tay, nhìn thoáng qua đồng hồ Rolex đeo ở cổ tay, cười lạnh: "Được, vậy thì để ngươi chết thống khoái một chút. Ân, thời gian cũng không còn nhiều lắm."


"Thời gian gì?"


"Đêm nay, ta chẳng những hẹn ngươi, cũng hẹn Hiểu Nghệ a! Ba người chúng ta, đem sự tình nói rõ ràng chứ sao."


Lão Tôn sững sờ.


Ngay lúc này, cửa phòng đẩy ra, Dương Hiểu Nghệ đi đến, vừa nhìn thấy lão Tôn, lập tức ngẩn ngơ, sắc mặt liền trắng bệch tại chỗ: "Lão, lão Tôn?"


"Đều tới, đều đã tốt! Người đã đến đủ."


Diêu Úy Sơn đứng lên, đi lên nắm lấy cánh tay của Dương Hiểu Nghệ đang muốn lui lại, lôi kéo nàng đến trước bàn, cười nói: "Tới tới tới, ngươi nói cho lão Tôn, Khả Khả đến cùng là con gái của ai?"


Dương Hiểu Nghệ như bị sét đánh, trong nháy mắt con mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn Diêu Úy Sơn, đầy mắt oán độc: "Ngươi, ngươi… Ngươi…"


"Ta cái gì mà ta?"Diêu Úy Sơn cười nói: " ta đã cùng lão Tôn nói! Chỉ là hắn còn không tin tưởng! Phải không, ngươi chính miệng nói cho hắn biết?"


Dương Hiểu Nghệ bản năng muốn về lui về phía sau, lui về sau, nàng thậm chí nghĩ quay người chạy ra khỏi gian phòng này. Nhưng cánh tay bị Diêu Úy Sơn gắt gao bắt lấy.


Nàng cơ hồ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn xem Diêu Úy Sơn: "Ngươi. Ngươi tại sao muốn làm như thế… Ta, ta không biết, ta cái gì cũng không biết…"


Diêu Úy Sơn cười ha ha, giữ chặt Dương Hiểu Nghệ không buông tay.


"… Ngươi buông cô ấy ra." Lão Tôn bỗng nhiên mở miệng.


Diêu Úy Sơn nhíu mày: "Ừm?"


"Ta nói! Ngươi thả vợ của ta ra!!!"


Lão Tôn bỗng nhiên nhảy dựng lên, như là bị điên xông lên, một tay mở ra tay của Diêu Úy Sơn, sau đó đem vợ của mình kéo đến phía sau lưng mình!


Lão Tôn vung tay lên, một bạt tai đánh vào trên mặt của Diêu Úy Sơn, đem đối phương đánh lảo đảo.


Diêu Úy Sơn ăn một bạt tai, trong mắt lóe ra một tia lệ khí, sau đó ẩn nhẫn xuống, sờ lên mặt mình, giọng nói âm trầm: "Được lắm, một tát này, coi như là nể ngươi đã nuôi con của ta mấy năm này, ta không cùng người so đo."


Lão Tôn đã không để ý tới hắn.


Quay đầu, nhìn xem sắc mặt vợ mình đã trắng bệch.


Phảng phất muốn hỏi cái gì.


Nhưng tình cảnh này, tựa hồ… Cũng không cần hỏi nhiều nữa.


Lão Tôn lui lại mấy bước, ngồi trên ghế.


Hắn sờ túi y phục của mình, lại sờ lên túi quần, cuối cùng lấy ra hộp thuốc lá nhăn nhúm, rút ra một điếu thuốc, ngón tay run rẩy, tự đốt cho mình một điếu.


Ngụm đầu tiên, lão Tôn bị sặc ho khan vài tiếng.


Sau đó, ngữ khí của hắn liền bình tĩnh như đã chết.


Nói rất chậm, rất chậm, rất chậm…


Chương 67

Bình Luận (0)
Comment