Chương 682
Tập Kích Đêm
Vào ban đêm, Trần Nặc ăn một ít khẩu phần đơn binh, một ít rau củ và thịt sấy khô, sau đó tiến vào lều nghỉ ngơi.
Lính đánh thuê bình thường là năm người một lều trại, mà Trần Nặc cũng những người có dị năng điều kiện tốt hơn một chút, hai người một lều trại.
Trần Nặc tự nhiên cùng Sato Ryouko ở chung một gian.
Hôm nay hắn hắn cũng không có hứng thú nói chuyện cũng với cô nàng mập mạp Nhật Bản này, nhanh chóng trở lại trên giường hành quân rồi nghỉ ngơi.
Nguyên bản chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi… nhưng bất tri bất giác, Trần Nặc, cư nhiên ngủ thiếp đi…
Trong mộng cảnh, Trần Nặc phảng phất nghe thấy một trận thấp giọng khóc nức nở, hắn cố gắng phân biệt được nguồn gốc phát ra của âm thanh, nhưng trong mộng một mảnh đen kịt, hắn cảm giác được thân thể mình phảng phất như đang du đãng, nhưng thanh âm khóc kia thủy chung không cách nào phân biệt được phương hướng…
Lúc này, Trần Nặc ý thức được, mình đang ngủ, đang nằm mơ!
Khi ý thức được điểm này, Trần Nặc bất ngờ bừng tỉnh!
Sau khi ngồi dậy trên giường hành quân, trong bóng tối, sắc mặt trần nặc rất cổ quái.
Một giấc mơ?
Đối với người có dị năng thực lực xuất sắc mà nói…
Thực lực càng cường đại, nhất là cường giả hệ niệm lực đi theo con đường tiến hóa tinh thần lực, theo thực lực tăng lên, sẽ dần dần mất đi một trong những niềm vui nhân sinh của một nhân loại bình thường: nằm mơ.
Cao thủ hệ niệm lực càng mạnh, lại càng không nằm mơ!
Giấc mơ là gì?
Về mặt khoa học, đó là sau khi con người ngủ, sau khi thử nghiệm kiểm soát vỏ não, một loại tế bào thần kinh không có trật tự tự xả, đồng thời kích thích các bộ phận chịu trách nhiệm về bộ nhớ trong não, đưa một số ký ức kỳ lạ vào ý thức.
Lưu ý rằng chìa khóa là: mất trật tự!
Mà đối với cường giả niệm lực hệ mà nói, theo tinh thần lực càng lúc càng cường đại, đối với sự khống chế tinh thần lực đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.
Về cơ bản ít có khả năng xảy ra, các tế bào thần kinh trong não xuất hiện hoạt động không có trật tự này.
Bởi vậy, cao thủ hệ niệm lực, là rất ít khi nằm mơ, thậm chí cường giả đứng đầu, sẽ không nằm mơ!
Sau khi tỉnh dậy từ trong mộng, Trần Nặc lập tức ý thức được vấn đề này.
Trần Nặc bừng tỉnh, nhất thời làm cho Sato Ryouko trên giường hành quân bên cạnh bị hoảng sợ.
Người phụ nữ Nhật Bản này cũng lập tức ngồi dậy, đôi mắt nhỏ trợn tròn trong bóng tối.
"Ngươi không ngủ à?" Trần Nặc hỏi.
"Không có, không có." Sato Ryouko lắc đầu: "Những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay là lạ đến mức ta không dám ngủ."
Được rồi, Trần Nặc không nói gì thêm.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút phiền não, đang định móc điếu thuốc ra…
Bỗng nhiên, năng lực cảm ứng cường đại, làm cho hắn đột nhiên nghe thấy trong không khí, phảng phất như ở rất xa, có một đạo tiếng còi gào thét mà qua, bén nhọn phá không báo…
Âm thanh này…
Trần Nặc bỗng nhiên biến sắc, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó nhìn Sato Ryouko còn đang sững sờ ngồi đó, Trần Nặc kéo người phụ nữ này từ trên giường đưa lên, sau đó đè đầu cô lại.
"Nằm xuống!!!"
Hưu …
Oanh!!!!!
Một trận tiếng nổ lớn, phảng phất như đất rung núi chuyển!!
Toàn bộ tiếng nổ lớn vang vọng trong khu vực doanh trại chính trọng yếu!
Một cái lều trại dong binh trực tiếp bị oanh tứ phân ngũ liệt, trong ngọn lủa mang theo màu máu, còn có cánh tay đứt lìa của con người bay ngang!
Trong tiếng nổ vang, có người phát ra tiếng gầm thê lương.
"Pháo kích!!!!!!"
Sau một tiếng thét chói tai…
Sau đó…
Ầm ầm!!
Lại là một tiếng nổ tung, một quả đạn pháo lần thứ hai rơi vào trong doanh địa!
Lần này điểm rơi của đạn pháo cách lều trại của Trần Nặc gần một chút, sóng khí nổ tung đem lều trại của Trần Nặc trực tiếp xốc lên!
Trần Nặc từ trên mặt đất nằm sấp, dùng sức vỗ vỗ bụi đất trên đầu, liền thấy trong doanh trại đã có ánh lửa chung quanh!!
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc…
Trong bóng tối, phảng phất bốn phương tám hướng đồng thời vang lên tiếng súng kịch liệt mà dày đặc!
Tiếng súng từ mọi hướng trong bóng tối không dứt.
Trần Nặc cũng không có kinh hoảng, nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó từ trên mặt đất kéo Sato Ryouko lên, kéo cô chạy sang bên cạnh.
Sau khi chạy đến dưới một gốc cây lớn, Trần Nặc nhìn thoáng qua Sato Ryouko, người phụ nữ Nhật Bản này rõ ràng hoảng sợ, dùng sức hét lớn với cô: "Ngươi sợ cái gì!! "
"A?"
“Mẹ kiếp!”
Trần Nặc trừng mắt quát: "Xuất ra năng lực của ngươi! Hoặc là ngươi trốn ở đây, hoặc là ngươi xuất ra năng lực của ngươi để chiến đấu!”
Nói xong, Trần Nặc buông Sato Ryouko ra, sau đó rút khẩu súng lục của mình ra nhét cho cô, xoay người rời đi, không quản cô nữa.
Bèo nước gặp nhau mà thôi, có thể kéo cô đến một góc điểm an toàn vào thời điểm này, đã coi như rất có nhân tình rồi.
Trong không khí lại một tiếng còi phá không thê lương truyền đến!
Nhưng lúc này đây, đạn pháo rốt cục cũng không rơi xuống!
Trong doanh địa có một thân ảnh phóng lên tận trời! Mang theo một đường ánh sáng, giống như một ngôi sao băng trên bầu trời đêm vọt tới!
Oanh một tiếng, đạn pháo kia nổ tung ở một nơi cách xa doanh địa.
Giữa không trung truyền đến thanh âm của quái vật biển Bruno: "Là pháo kích của pháo hạm!
Ta sẽ đi đoạt lại pháo hạm!! Hoàng Kim Điểu, đi với ta!!”
Sau đó là giọng nói sắc bén của Hoàng Kim Điểu: "Đi!!”
Trong một mảnh lửa sáng, toàn thân Hoàng Kim Điểu đầy máu xông ra ngoài.