Chương 693
Xem Thi Thể
Đối với tập kích đêm qua, trong lòng Trần Nặc luôn cảm thấy có chút không đúng.
Khi đến tiền đồn ngày hôm qua, những người ở đây đã biến mất. Selena ngay lập tức đưa mọi người ra ngoài tìm kiếm.
Không bao giờ trở lại cho đến khi buổi tối!
Cô ấy không có trong trại khi cuộc tấn công xảy ra!
Cứ hướng tới điểm này, giữ lại một chút cảnh giác cùng nghi ngờ trên người cô, Trần Nặc cho rằng là cần thiết.
Lều y tế còn có một cái, bất quá điều kiện của lều y tế này so với chỗ giáo sư ở còn kém hơn rất nhiều.
Lúc Trần Nặc đi vào, trong lều trại còn có hai lính Cương Hỏa dong binh phụ trách canh gác.
Trần Nặc gật gật đầu với bọn họ, sau đó trực tiếp đi đến bên giường hành quân trong lều trại.
Nằm trên giường, là một người bất tỉnh.
Đây là tay súng bắn tỉa của kẻ tập kích đêm mà Trần Nặc bắt về tối hôm qua.
Danh tính Varnell đã được xác định từ thẻ chó của hắn.
Một lính đánh thuê thuộc về "Sa Hồ".
Một trong những thành viên mất tích trong nhóm thám hiểm đầu tiên của tổ chức bạch tuộc quái vật.
Đây cũng là người duy nhất bắt được trong cuộc tập kích đêm qua. Varnell cũng rất coi trọng việc này, để bác sĩ cứu chữa cho hắn, đồng thời còn phái hai lính đánh thuê ở chỗ này trông coi.
Đáng tiếc là, tay súng bắn tỉa này thủy chung vẫn không tỉnh lại.
Trạng thái của anh ta trông giống như…
Giống như anh em của hướng dẫn viên bản địa đã được cứu khỏi hố trước đó.
Ân, người hướng dẫn thổ dân nói gì, linh hồn đã bị ma quỷ hút đi?
Trần Nặc đứng bên cửa sổ, cẩn thận nhìn chằm chằm tay súng bắn tỉa này, tinh tế quan sát.
Người rất cao lớn, thân thể to lớn, vừa nhìn đã biết là một chiến sĩ xuất sắc.
Nhưng mà, cả người lại rất gầy gò!
Gầy gò.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên khom lưng xuống, cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm người này, mở miệng anh ra, sau đó trở tay tháo đèn pin từ trên áo vest chiến đấu của mình xuống, nhìn kỹ vào khoang miệng đối phương.
Sau đó, Trần Nặc tắt đèn pin, buông cằm người này ra, vươn tay nhìn tóc đối phương, cẩn thận tách ra ngọn tóc đối phương, trên da đầu của người này phảng phất như đang kiểm tra cái gì đó. sau đó là tai, lỗ mũi…
Hai tên lính Cương Hỏa dong binh phía sau đều sắc mặt cổ quái, bất quá biết những người như Trần Nặc mới là hạch tâm nhiệm vụ chuyến đi này, cho nên cũng không tiến lên ngăn trở.
Một lát sau, Trần Nặc buông tay ra, sau đó cười cười với hai lính đánh thuê, xoay người đi ra khỏi lều trại.
Tiện tay cầm lấy bình nước giữ nhiệt mình mang theo bên người, Trần Mặc mở nắp uống hai ngụm, lại dùng nước rửa sạch hai tay mình một chút.
Hành động này khiến mấy người có năng lực vừa vặn từ trong lều trại y tế của giáo sư khác ở bên cạnh nhìn thấy.
"Ngài Harvey, lãng phí nước như vậy cũng không tốt, nước ngọt của chúng ta không nhiều lắm." Người nói chuyện là mèo xám black.
Trần Nặc không để ý tới tên này, chỉ nhìn về phía Varnell: "Nghĩ như thế nào, cùng giáo sư trao đổi thành công sao?”
Varnell lặng lẽ lắc đầu.
Trần Nặc không hỏi gì nữa, hắn lạnh lùng nói với Sato Ryouko đang đứng bên cạnh Varnell: "Đi lều nghỉ ngơi chờ ta. Đừng đi lung tung.”
Sau đó, cũng không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trần Nặc lần nữa quay đầu rời đi.
Trần Mặc trực tiếp rời khỏi doanh trại, sau đó đi về phía bắc, ước chừng ở ngoài doanh trại khoảng trăm mét.
Mấy lính đánh thuê đang dùng công binh ra sức đào đất.
Nọn họ đã bận rộn cả buổi sáng, đã thở hồng hộc, còn có người ngồi bên cạnh gò đất nghỉ ngơi hút thuốc.
người đàn ông này đang chịu trách nhiệm đào hố để chôn cất thi thể.
"Hi!" Trần Nặc đến gần, chào hỏi.
Lúc mới bắt đầu lính đánh thuê ngồi ở đó nghỉ ngơi lập tức cầm súng lên, thấy rõ là Harvey, mới thả lỏng.
"Có việc gì không?" Lính đánh thuê này nhíu mày nhìn Trần Nặc.
Trên thực tế, khi Varnell tuyên bố quyết định, không rút lui, tiếp tục kiên trì ở đây chờ cứu viện, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thăm dò…
Quyết định này đã làm cho rất nhiều lính đánh thuê bất mãn.
Cũng không phải những dong binh này sợ chết nhát gan.
Mà là, bình thường mà nói, sau khi gặp phải tổn thất lớn như vậy, dựa theo ý thức quân sự tối thiểu, đều nên lựa chọn rút lui.
Mà loại quyết định gần như man rợ này của Varnell, làm cho các dong binh phi thường lo lắng.
Cho nên, ngay cả những dong binh này đối với đám người Trần Nặc cũng không có cảm quan quá tốt.
Trần Nặc không thèm để ý ánh mắt lạnh lùng của đối phương, đi tới lấy điếu thuốc ra, đưa qua, sau đó cũng gửi cho mấy tên dong binh đang đào hố mỗi người một điểu.
Dù sao cũng là một đội thăm dò, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng mọi người vẫn tiếp nhận điếu thuốc.
"Ta muốn xem những thi thể này." Trần Nặc đưa ra yêu cầu của riêng mình.
Hả?
Yêu cầu này làm cho dong binh phụ trách đào hố chôn xác có chút kỳ quái.
Mấy người này phụ trách đào hố chôn lấp, là thi thể quân địch tập kích ban đêm.
Thi thể chiến sĩ tử vong của Cương Hỏa dong binh đã được bỏ vào túi xác, theo thuyền đệm khí trở về.
"Thi thể của những tên hỗn đản này đã bị người của chúng ta kiểm tra qua." Dong binh nhíu mày nói: "Ngươi…"
"Ta muốn xem cái gì khác." Trần Nặc lười nói nhảm với tên dong binh này quá nhiều.
Hắn dù sao thân phận siêu nhiên, cũng không cần trưng cầu những người này đồng ý, chỉ là chào hỏi nói một tiếng mà thôi.
Sau đó, trần nặc lấy ra một cái khẩu trang đeo lên mặt, từ trong túi lấy ra một cỗ găng tay nhựa y tế đeo cho mình.
Những thứ này hắn vừa thuận tay cầm trong lều y tế.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mấy dong binh, Trần Nặc trực tiếp đi lên vài bước, nhảy vào cái hố lớn đào lên kia.
Đáy hố, đã bị ném vào không ít thi thể của tập kích ban đêm.
Ánh mắt Trần Mặc tìm kiếm qua lại trên thi thể một lát, chọn một cái thi thể nhìn qua tương đối hoàn chỉnh.
Hắn xoay người lại nhìn Cương Gỏa dong binh cách mình gần nhất, cười nói: "Các ngươi xác định muốn nhìn sao? cảnh tiếp theo có thể không quá nhã nhặn.”