Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 73 - Chương 73 Không Phải Người Ngoài

Chương 73

Không Phải Người Ngoài


Thời điểm mở cửa, con mắt của Tôn giáo hoa rõ ràng đang sưng lên. Vừa nhìn thấy Trần Nặc, liền nắm chắc y phục của hắn.


Lão Tôn cùng Dương Hiểu Nghệ đều không ở nhà.


Dựa theo lời Tôn giáo hoa nói, sau khi cặp vợ chồng về nhà khuya, ở trong phòng cãi nhau ngay cả một nhà, sau đó Dương Hiểu Nghệ khóc chạy, lão Tôn phát tức giận một lát, cuối cùng vẫn đổi quần áo đuổi theo. Trước khi đi bảo con gái ở trong nhà đừng có chạy lung tung.


"Chưa ăn cơm a?"


Trần Nặc tiến vào phòng bếp, lấy chén dĩa, đem hộp giữ nhiệt mình mang tới mở ra, phân thức ăn ra chén.


Suy nghĩ một chút, lại dùng bếp đun sôi nước, sau đó lại đánh thêm một quả trứng gà vào, nhỏ mấy giọt váng dầu, rắc một ít muối — cũng có thể coi như là canh trứng.


Bưng lên bàn, kéo Tôn Khả Khả đang mất hồn mất vía tới ngồi xuống, lấy đôi đũa nhét vào trong tay cô.


"Ăn!"


Tôn giáo hoa nhìn Trần Nặc, do dự một chút: "Cha ta, thiếu rất nhiều tiền sao?"


Trần Nặc lắc đầu: "Chuyện của người lớn, ngươi đừng hỏi nhiều, ba ba của ngươi có thể xử lý tốt."


Tôn giáo hoa cúi đầu cầm đũa ăn vài miếng, bắt đầu yên lặng rơi nước mắt, rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu nhìn Trần Nặc, vô cùng đáng thương mà hỏi: "Cha mẹ ta, là muốn ly hôn sao?"


"Sẽ không." Trần Nặc lắc đầu.


Điểm ấy hắn ngược lại rất khẳng định.


Lão Tôn nếu muốn ly hôn… Mười tám năm trước, cũng sẽ không cùng Dương Hiểu Nghệ kết hôn.


Việc mà trong lòng đã sớm biết rõ.


Đơn giản chính là một cây đao trên đầu trái tim.


Nếu sau khi Diêu Úy Sơn trở về, Dương Hiểu Nghệ lại cùng hắn phát sinh chuyện cẩu thả gì, dĩ nhiên hắn sẽ không vượt qua nổi.


Nhưng hiện tại xem ra, cái sai của Dương Hiểu Nghệ chính là trúng kế, thâm hụt tiền.


Nhưng cùng Diêu Úy Sơn sau khi trở về, cũng không có cái gì cẩu thả.


Mặc dù theo người ngoài, loại nữ nhân này gặp phải kết cục gì cùng đều là đáng đời…


Nhưng Trần Nặc nhớ kỹ, buổi tối tại trong phòng, lão Tôn ở Diêu Úy Sơn làm rõ hết mọi chuyện, thời điểm Dương Hiểu Nghệ còn do dự, lão Tôn đã vỗ bàn đứng dậy, đem vợ của mình kéo về phía sau để che chở, còn cho Diêu Úy Sơn một bạt tai.


Thái độ này, liền rất rõ ràng.


Mười tám năm trước, lão Tôn có thể không để ý đến việc con cái, còn cưới nàng.


Vậy mười tám năm về sau, cũng sẽ không vì chuyện này mà ly hôn.


Hèn mọn là hèn mọn.


Nhưng chuyện này, Trần Nặc không muốn đánh giá quá nhiều.


An ủi Tôn Khả Khả một lát, liên tục lừa gạt để cô gái ăn chút gì đó, sau đó lại dắt nàng ngồi trên ghế sa lon xem TV một lát.


Không biết lúc nào, Tôn Khả Khả nghiên người ngủ trên ghế sa lon.


Trần Nặc suy nghĩ một chút, trực tiếp vào trong khuê phòng của cô gái.


Ở thời đại này, khuê phòng của con gái cùng với thời đại sau này có phần khác biệt. Không có những đồ vật màu hồng, trên mặt bàn cũng sẽ không bày đầy đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da.


Ga giương caro đơn giản, tủ quần áo màu nâu làm từ gỗ.


Trần Nặc mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc chăn lông, tận lực để ánh mắt của mình không nhìn loạn, không nhìn tới những chiếc quần áo nhỏ của cô gái bên trong ngăn tủ.


Đi trở về phòng khách, đem chăn lông thận trọng đặt lên thân Tôn Khả Khả, nhéo nhéo bàn tay nhỏ, xác định không lạnh.


Đem thanh âm của ti vi chỉnh thấp xuống một chút, Trần Nặc có thể ngửi được mùi hương thoang thảng trên người cô gái — có lẽ là mùi thơm của kem bảo vệ da. Hắn có thể nghe được thấy hơi thở ngọt ngào của cô gái.


Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm đời trước đã xem « Ỷ Thiên Đồ Long ký », cũng có một đoạn như vậy, lúc Trương Vô Kỵ ngủ nghe thấy cảm giác của Tiểu Chiêu ở bên cạnh.


Ân, bình tĩnh và hạnh phúc.


Chính là những chữ này.


Suy nghĩ, cân nhắc, cũng liền có một ít bối rối.


Mắt thấy Tôn Khả Khả đã ngủ say, Trần Nặc đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.


Đi xuống lầu, đã nhìn thấy vợ chồng lão Tôn đang đứng ở ven đường.


Dương Hiểu Nghệ khóc ròng ròng, thấp giọng nói gì đó với lão Tôn.


Mấy lần Dương Hiểu Nghệ đều muốn quỳ xuống, lão Tôn đều gắt gao ngăn lại.


Rốt cục, hai người trung niên nam và nữ không biết đã nói đến đâu, lão Tôn thở dài một cái, đem vợ của mình ôm vào trong ngực.


Dương Hiểu Nghệ khóc lớn tiếng hơn.


Trần Nặc đứng xa xa nhìn, thẳng đến khi lão Tôn cuối cùng đã dắt tay vợ của mình một lần nữa về nhà, hắn mới từ bên trong một góc âm u hẻo lánh đi ra.


Đứng tại chỗ suy nghĩ, hắn bắt đầu ở dưới lầu tìm kiếm khắp nơi.


Tìm được một chiếc xe đạp, phân biệt một chút.


Ân, là của lão Tôn.


Vậy liền không sai, chính là nó.


Trần Nặc cũng lười mở khóa, trực tiếp khiêng xe, cứ như vậy vác đi.


Ngày thứ hai, Trần Nặc theo lẽ thường trốn học.


Dậy thật sớm, ngồi xe buýt tiến vào thành phố, lắc lư đi tới phố Đường Tử.


Tại La thị sinh sắc, kêu ra một lồng sinh sắc bao, lại uống thêm bát mì hoành thánh.


Mắt thấy một cửa hàng bên kia đường viết " đại lý xe Đại Lỗi" mở cửa, Trần Nặc mới đứng lên, trả tiền rồi rời khỏi cửa hàng bánh bao.


Lỗi ca y vẫn là đầu sạch bóng, chỉ là người bên cạnh lại thiếu đi một chút, theo đó là một hậu sinh nhìn qua nhiều nhất hai mươi tuổi, một bộ mặt lạ hoắc.


Kéo cửa cuốn ra, hậu sinh kia đem từng chiếc xe đã qua sử dụng bên trong cửa hàng dời ra ngoài, xếp tại ven đường, lại đẩy thêm mấy chiếc xe điện ra, đặt ở một bên khác.


Sau đó lại cầm bảng hiểu viết "Thu mua xe đã qua sử dụng với giá cao " để tại chỗ ấy.


Toàn bộ hành trình Lỗi ca đều ngồi một bên, dựa vào một cái ghế trúc hút thuốc, một tay bưng cái cốc giữ ấm.


Thời điểm Trần Nặc trực tiếp đi vào cửa hàng, Lỗi ca trừng mắt nhìn, suýt nữa bị hù chết.


Trần Nặc cũng không nói chuyện, tiến vào cửa hàng, hậu sinh sau lưng không biết hắn, đi theo tiến đến: "Vị này, xem xe a? Muốn dạng gì?"


Trần Nặc vẫn y nguyên không để ý tới hắn, hoàn toàn không đem mình làm ngoại nhân, liền đi tới trên quầy, cầm lấy một gói thuốc đặt trên quầy bàn, tự mình rút một cây đốt, lại thuận tay cầm lên điều khiển từ xa, đem TV treo trên tường mở ra, chuyến đến kênh tin tức sáng sớm.


Nhìn thoáng qua, mắt thấy một cái ghế trúc đặt bên cạnh trông rất thuận mắt, liền chuyển tới, đặt ở vị trí đối diện với TV — cứ như vậy nghiêng người, dựa vào, hút thuốc.


Tên hậu sinh kia ngây ngẩn cả người!


Mẹ kiếp!


Mẹ nó này là ai?!!


Một thằng nhóc con như vậy? Tiến vào cửa hàng nhà mình, liền mẹ nó tự coi bản thân không phải người ngoài?!!


Chương 73

Bình Luận (0)
Comment