Chương 77
Ác Nhân Có Ngày Gặp Quả Báo
Lão Tôn tạm thời nghỉ bệnh.
Nói là nghỉ bệnh, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ, đây là cho hắn một cái thể diện để tránh đi những lời nói ra vào gần nhất trong trường học.
Nguyên bản trong trường học cũng đang thương lượng có nên xử phạt lão Tôn hay không. Theo lý thuyết, thân là thầy chủ nhiệm, chủ nợ cho vay bên ngoài đều đã chạy tới trường học làm loạn, gây ra ảnh hưởng này, cần phải xử phạt.
Vị Phương phó hiệu trưởng kia liền chủ trương xử phạt.
Nhưng lão hiệu trưởng trường Số 8 lại dốc hết sức bảo vệ cho lão Tôn.
Cân nhắc đến cải cách sắp tới, thế là người khác cũng không có cãi nữa.
Tranh giành cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, dù sao một khi cải chế, tất cả mọi người đều là người làm thuê.
Bất quá nghỉ phép ngược lại mang đến một cái chỗ tốt.
Ngay tại ngày thứ ba, cảnh sát tìm tới nhà vợ chồng lão Tôn, ghi chép khẩu cung.
Diêu Úy Sơn chết, buổi chiều ngày thứ hai mới phát hiện. Dù sao cũng có thân phận người ngoại quốc, tại bản địa lại có hạng mục hợp tác đầu tư. Dạng người như thế này chết đi, tất nhiên cảnh sát phải gánh chịu không ít áp lực.
Mặc dù sau khi khám nghiệm tử thi sơ bộ, kết luận đưa ra là ngẫu nhiên xuất huyết nào — kỳ thật thời điểm có được kết luận này, từ trên xuống dưới không ít người vẫn là nhẹ nhàng thở ra.
Chí ít cũng không phải là vụ án hình sự gì, đối phương là tự mình bị bệnh nên mới chết, như vậy các mặt khác, cũng sẽ không cần chịu trách nhiệm gì.
Nhưng quá trình vẫn là phải làm.
Cảnh sát căn cứ vào quá trình điều tra, thông tin thu thấp được từ khách sạn cho thấy, đêm cuối cùng trước khi Diêu Úy Sơn chếttrong nhà hàng Trung Quốc của khách sạn đã gặp gỡ vợ chồng lão Tôn.
Khẩu cung rất đơn giản, không có làm quá nhiều truy vấn. Đại khái chính là nhân viên cảnh sát tìm tới vợ chồng lão Tôn xác minh một chút về thời gian gặp mặt tối hôm đó, địa điểm, cùng với tình trạng sức khỏe của Diêu Úy Sơn lúc ấy có biểu hiện gì bất thường hay không.
Về phần nội dung gặp mặt, mặc dù cảnh sát hỏi.
Nhưng lão Tôn cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói là bạn học cũ ôn chuyện.
Mặc dù Lão Tôn trung thực thiện lương, nhưng lại không phải người ngu. Việc xấu trong nhà cũng sẽ không dễ dàng nói ra bên ngoài.
Bên trong chuyện này, điểm đáng ngờ duy nhất có thể lộ ra, chính là mấy bản hợp đồng mà Diêu Úy Sơn đã chuẩn bị sẳn để hai vợ chồng Lão Tôn ký.
Đáng tiếc những tờ giấy đó, đêm hôm đó đã bị Trần Nặc mang đi.
Cho nên, nguồn gốc ân oán của Diêu Úy Sơn cùng hai vợ chồng lão Tôn, tạm thời được giữ bí mật.
Nhìn qua tất cả quá bình thường.
Bởi vì thân phận của Diêu Úy Sơn đặc biệt, cảnh sát điều đến vị pháp y ưu tú nhất của cục thành phố, cuối cùng xem xét khám nghiệm lại tử thi một lần nữa, kết luận đưua ra cũng giống như vậy: Ngẫu nhiên xuất huyết não.
Hiện trường không có bất kỳ dấu vết của việc đánh nhau hay vật lộn, cũng không có dấu vết thương tích của người khác tại hiện trường, thi thể cũng không có bất kỳ nội thương hay ngoại thương gì.
Từ hiện trường nhìn thấy, người chết trước khi tử vong đã tắm rửa, lại còn uống nhiều rượu.
Không ai đem sự nghi ngờ đặt lên thân của cặp vợ chồng bình thường như hai người lão Tôn.
Rung động duy nhất cũng chỉ có cặp vợ chồng lão Tôn!
Diêu Úy Sơn… Cứ như thế mà chết đi?
Một loạt thủ đoạn của hắn, cơ hồ đem hai người vợ chồng lão Tôn dồn đến tuyệt cảnh, cục diện tất thắng.
Kết quả, người này thế nhưng cứ vậy mà chết đi?
Xuất huyết não, cứ như vậy mà chết!
Ngay cả lão Tôn cũng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hoang đường không cách nào diễn tả được.
Ba ngày sau, Ngô Đại Lỗi gọi điện thoại cho Trần Nặc.
Hai mươi vạn, đã cho mượn.
Lỗi ca làm việc vẫn là đáng tin cậy.
Nghĩ đến, sau khi lão Tôn biết được tin tức Diêu Úy Sơn chết, ban đầu còn thấy chấn kinh cùng hoang đường, sau đó lại bắt đầu cảm thấy: Ác nhân cũng có ngày gặp quả báo.
Sau đó, rốt cục quyết định, trước hết nghĩ biện pháp gom đủ tiền, đem sô tiền mà Dương Hiểu Nghệ làm thâm hụt bù vô lại.
Chuyện này, nhìn như cứ như vậy trôi qua.
Trần Nặc về lại trường học.
Chủ nhiệm lớp C2-6, lại trở về vị Ngô lão sư từng bị thương trong học kỳ trước.
Lão Tôn ở trường học tạm thời nghỉ ốm, nhất thời gây xôn xao, luôn luôn bị người khác đàm luận mấy ngày.
Mà chỗ trống của lão Tôn, khiến cho Trần Nặc không tưởng tượng được sẽ gây ra một cái tác dụng phụ, nổi bật ra…
Trong giờ giải lao giữa khóa, một nam sinh lớp khác nhanh chân tiến vào phòng học, đem một phong thư đặt ở trên bàn của Tôn Khả Khả, sau đó giơ lên một khuôn mặt tươi cười tự cho mình là đẹp trai, rồi lại quay đầu bước đi.
Trước khi đi, tựa hồ còn trừng mắt nhìn Trần Nặc đang ngồi ở hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ.
Trần Nặc thở dài.
La Thanh ngồi ở phía trước quay đầu nín cười: "Từ trưa tới giờ, đây là người thứ tư đi?"
Trần Nặc không nói chuyện.
Khuôn mặt Tôn Khả Khả đỏ lên, dùng sức cắn răng, đem lá thư trên bàn này, nhìn cũng chưa nhìn, liền trực tiếp đi về phía sau ném vào thùng rác.
— không có cha là giáo viên chủ nhiệm ở đây, một vị thần hộ mệnh như vậy, lấy giá trị nhan sắc của Tôn Khả Khả, bên trong đám thiếu niên đang ở độ tuổi dậy thì này, thật sự quá có lực sát thương cùng lực hút.
Huống chi lời đồn nổi lên bốn phía, thậm chí Trần Nặc nghe những học sinh kia truyền: Tạm thời lão Tôn đã bị cách chức, thậm chí là khai trừ.
Trần Nặc cũng không định nhúng tay quá nhiều vào loại chuyện này, chỉ đem những chuyện này xem như một cái nhạc đệm nho nhỏ.
Nhưng thời điểm tan học, tình huống càng ngày càng diễn ra nghiêm trọng.