Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 787 - Chương 787 Là Trần Nặc Nhưng Cũng Không Phải Là Trần Nặc

Chương 787

Là Trần Nặc Nhưng Cũng Không Phải Là Trần Nặc


Ngô Thao Thao đại nạn không chết, giờ phút này ngồi trong phòng ngủ của Trần Nặc, nhíu mày cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Nặc.


Đại sư huynh tự nhiên không biết, lúc trước mình đã đi dạo một vòng trước quỷ môn quan.


Thiếu chút nữa phải tổ chức tiệc rượu!


Trần Nặc cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.


Trong đầu hắn bây giờ vẫn còn một đống lộn xộn không hiểu được.


Buổi sáng bị hai người phụ nữ lạ trong nhà kéo đến bệnh viện kiểm tra, sau một hồi bận rộn, mình được cho biết: Không bị bệnh!


Nguyên lai tưởng sẽ phải chết vì ung thư, cũng nói là chẩn đoán sai.


Những thứ này đối với Trần Nặc mà nói…


Được rồi, hắn ta thậm chí không biết phải làm gì.


Nên vui mừng, hoặc nên buồn.


Kỳ thật chính hắn cũng không hiểu rõ.


Đúng vậy, hắn chính là một người có tính tình nghẹn khuất như vậy.


Loại tính tình này quả thật sẽ làm cho người ta không thoải mái —— nhưng ngẫm lại cẩn thận, cũng là một việc tất nhiên.


Cha mẹ tại thời điểm hắn mười mấy tuổi liền ly dị, không biết tung tích của cha, mẹ thì tái giá, sau đó mẹ ruột còn bị tống vào tù…


Người thân duy nhất là bà nội, bà qua đời hai năm trước, còn lại mình một người tự an ủi, không nơi nương tựa.


Không người thân, không bạn bè, không ký thác, không dựa vào…


Một thiếu niên mười bảy tuổi như vậy, ngươi để cho hắn còn có thể sinh ra tính cách đáng yêu gì?


Nếu không có ung thư, hắn có thể không chết …


Tin tức này, cũng không làm cho Trần Nặc có kinh hỉ rất lớn.


Đối với cuộc sống của hắn mấy năm trước mà nói —— còn sống, cũng không thấy được cảm giác hạnh phúc gì.


Nhưng vấn đề lớn hơn đi kèm với việc này.


Kể từ khi biết không phải là ung thư não, không phải vì ung thư mà gây ra mất trí nhớ, và thay đổi tính cách …


Vậy ký ức trước đó mà mình mất đi trong hơn nửa năm nay, là chuyện gì xảy ra?


Trần Nặc ngồi ở đó, Ngô Thao Thao liền vòng quanh Trần Nặc, từ trên xuống dưới quan sát vài vòng.


Trần Nặc thậm chí cảm thấy, ánh mắt của người đàn ông xa lạ này nhìn mình…


Giống như những bà mẹ khi đi chợ mua chọn lựa đồ ăn.


Hận không thể đến bóp mình một cái, thử xem thứ trong tay có non hay không.


Một lát sau, Ngô Thao Thao cau mày, bỗng nhiên trong lòng khẽ động!


Hắn từ trong ngực lấy ra một cái túi vải màu vàng nho nhỏ, cẩn thận mở ra, bên trong là một đống bột phấn nhỏ.


"Có chút đau, ngươi nhịn một chút."


Ngô Thao Thao thấp giọng nói.


"A?" Trần Nặc ngẩng đầu lên.


Ngô Thao Thao đã một quyền đập vào mũi hắn!


Thiếu niên nhất thời hừ đau một tiếng, từ trên giường rớt xuống, hai tay che mũi: "Ngươi, ngươi đánh ta làm cái gì…"


Ngô Thao Thao lại nhanh chóng kéo hắn từ trên mặt đất lên!


Không nói lời nào, dùng sức kéo hai tay hắn ra, sau đó vươn tay trái dùng móng tay cái, nhanh chóng ở trên khóe mắt Trần Nặc lau một cái…


Bên trên móng tay, để lại một chút vết nước.


Đây là thiếu niên vừa rồi trúng một quyền, dưới đau đớn, chảy ra nửa giọt nước mắt!


Ngô Thao Thao nhanh chóng lui ra, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra một chút, sau đó thật cẩn thận đem nước mắt trên nắp móng tay, nhỏ giọt lên từng chút từng giọt nhỏ…


Lại tiến đến dưới ánh mặt trời, cẩn thận phân biệt vài lần.


Lúc xoay người lại, Ngô Thao Thao nhìn chằm chằm Trần Nặc đang bịt mũi…


Sắc mặt đại sư huynh, giống như gặp quỷ vậy!!


Quay đầu nhìn thoáng qua con Lộc Tế Tế đang đứng ở cửa phòng ngủ.


“Đi ra ngoài nói đi!”


Sau khi trở lại phòng khách, Ngô Thao Thao ngồi ngay ngắn ở đó, theo bản năng vươn hai ngón tay ra, tinh tế vuốt lông mày, phảng phất lâm vào trầm tư.


Sắc mặt Lộc Tế Tế như lâm đại địch, ngồi ngay ngắn trước mặt Ngô Thao Thao.


Tôn Khả Khả cùng Lý Dĩnh Uyển không rõ nguyên nhân, cũng ngồi ở đó, không nói một tiếng mà chờ đợi.


Thật lâu sau, Ngô Thao Thao thở dài, sắc mặt cổ quái, mang theo một tia hoang đường, lại mang theo một tia không thể tưởng tượng nổi.


Càng mang theo một tia mơ hồ… Cảm xúc phảng phất như sợ hãi.


“… Rắc rối lớn! ”


"Rắc rối gì?" Lộc Tế Tế nhướng mày, sắc mặt mang theo sát khí.


"Chính là rắc rồi rất lớn." Ngô Thao Thao cười khổ nói.


“Phiền toái lớn hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đưa ra biện pháp, ta nhất định có thể nghĩ biện pháp làm được!” Lộc Tế Tế không chút do dự nói.


Ngô Thao Thao nhíu nhíu mày, nói ra kết luận của mình.


"Người không đúng."


Mắt thấy Lộc Tế Tế cùng hai cô gái khác đều là vẻ mặt mờ mịt.


Ngô Thao Thao bổ sung một chút.


"Thân thể vẫn là Trần Nặc. Nhưng người đã thay đổi!”


Sắc mặt Lộc Tế Tế ngưng trọng: "Ngô sư huynh, mời ngươi nói rõ ràng một chút.”


"Chính là… Thân thể vẫn là Trần Nặc sư đệ!


Nhưng mà, hồn phách trong thân thể này, đã không còn là của Trần Nặc sư đệ mà ta quen biết lúc trước!”


Ngô Thao Thao cắn răng: "Sợ là cái gì đó, chiếm cứ thân thể sư đệ ta!


Ừm… Chính là, đoạt xá!”


Nói xong, Ngô Thao Thao lấy xuống cái túi sa thiếp màu vàng trong tay.


"Trong này điểm toái mạt nhi, là thời lúc trước ta quen sư đệ, từ trên người hắn lấy được tóc.


Ta dùng bí thuật bổn môn, dùng tóc buộc mệnh cách sư đệ ta.


Mấy ngày trước, tóc tự thiêu đốt, ta liền biết là sư đệ xảy ra chuyện lớn! Lúc này mới cuống quít chạy tới, chỉ coi như…


Ừm, mới có một hồi hiểu lầm lúc trước.”


"Ngươi nói tiếp." Lộc Tế Tế thấp giọng nói.


"Ừm, tóc tuy rằng bị cháy, nhưng toái mạt nhi vẫn là mệnh cách của sư đệ ta!


Vậy nên, ta vừa đánh hắn ta và lấy từ hắn ta một giọt nước mắt.


Cái gọi là, đôi mắt cửa sổ tâm hồn!


Nước mắt con người, có thể phản chiếu ra vài phần mệnh cách của bản thân.


Ta dùng nước mắt của vị này, cùng với mái tóc lúc trước của sư đệ ta…


Ừm, dù sao cũng là, hai cái này không hợp!


Vị trong phòng ngươi, mệnh cách của hắn, căn bản không phải là mệnh cách của sư đệ ta! Cho nên nước mắt của hắn, cùng tóc sư của sư đệ ta, như thế nào cũng không dung hòa được cùng một chỗ!


Cho nên ta mới nói, bên trong vị này, thân thể vẫn là sư đệ của ta!


Nhưng hồn phách, sợ là đổi chủ nhân!”


Nghe đến đây, Lộc Tế Tế đột nhiên đứng lên!


Vẻ mặt của Tinh Không Nữ Hoàng đầy sát khí!!!


"Ý ngươi là… Có một con quái vật!


Nó thừa dịp chồng ta hôn mê, cướp lấy cơ thể của hắn ta!


Sau đó, cướp nhà của chồng ta?!!”


Lộc nữ hoàng nhất thời trong mắt toát ra hàn quang!


"Rốt cuộc là yêu tinh gì? Ta sẽ giết nó!!!!!!”


"Đừng!!"


Ngô Thao Thao vội vàng ngăn cản nữ hoàng!


Cảm giác nếu không ngăn cản một chút, vị tinh không nữ hoàng này sẽ vọt tới phòng bên trong, đem cái "Trần Nặc" bên trong tại chỗ làm tan xương!


"Hồn phách không phải sư đệ ta! Nhưng cơ thể là đúng!


Hiện tại hồn phách của sư đệ ta rốt cuộc còn hay không, ta cũng không biết!


Vạn nhất ngươi làm hỏng thân thể của hắn, chúng ta lại tìm được biện pháp để hắn hoàn hồn…


Vậy sư đệ ta cũng không có cách nào sống lại a!”


Lộc Tế Tế cắn răng nhìn Ngô Thao Thao: "Vậy ngươi có biện pháp không? Bây giờ ngươi có thể nhìn thấy vấn đề … Như vậy, hồn của Trần Nặc chân chính, ngươi có thể tìm về không?


A, không phải là những thuật sĩ giang hồ như ngươi thương hay nói cái gì… Gọi hồn a?”


Chương 787

Bình Luận (0)
Comment