Chương 810
Tới Quảng Châu
Lỗi ca cùng đám người Lộc Tế Tế tổng hợp, vẫn là tin tưởng cách nói của nhà thứ hai.
Bởi vì ngôi nhà thứ hai cung cấp một manh mối mới, nói ra thông tin về một người bạn tốt cũ của Trần Kiến Thiết.
Người đàn ông đó, có thể có thông tin liên lạc của Trần Kiến Thiết.
Vài giờ sau, tại một cửa hàng văn phòng phẩm gần một trường trung học ở phía Bắc thành phố Kim Lăng.
Lỗi ca tìm đến chủ cửa hàng – người bạn tốt cũ của Trần Kiến Thiết.
" Trần Kiến Thiế à? Ngươi hỏi thăm hắn ta làm gì vậy?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, nói một câu đâm chất người Kim Lăng, gương mặt mập mập, tóc hơi ít, ngậm điếu thuốc ngồi sau quầy, giọng điệu rõ ràng không quá nhiệt tình.
Lỗi ca đối phó loại người này có kinh nghiệm, trực tiếp lấy ra một gói chưa từng bóc vỏ, tán cho ông chủ một điếu, còn lại cũng đều nhét vào trong tay ông chủ.
"Nhà hắn có thân thích ở nơi khác tìm tới, hiện tại không tìm được người ai. Ta thạt vất vả mới thăm dò được tới chỗ của ngươi a.
Bạn bè, giúp đỡ. ”
Ông chủ cười tủm tỉm thu hồi thuốc Trung Hoa, nhưng vẫn nhìn Lỗi ca một cái: "Hắn không phải là vướng nợ nần sao? ”
"Không phải a! Không phải nợ nần! Thật sự là thân thích tìm đến, ôi chao ta đều sầu chết.”
Nói xong, lỗi ca lại lấy ra một gói thuốc lá trung hoa: "Bồn bạn, giúp một tay, ta chính là một người chạy việc vất vả, nhận phí tìm thân thích giúp người ta, vất vả chạy việc, tìm không được người, ta hai ngày nay đều chạy vô ích.”
Ông chủ lúc này mới thật sự nở nụ cười: "Cho dù là ngươi muốn đòi nợ cũng không sao, cái tên này, lão tử đã sớm muốn có người trị hắn.”
Lỗi ca sáng mắt: "Bồn hữu, ngươi nói!”
"Năm đó hắn ta không phải là ở lầu ba bày quầy hàng sao, lúc đó ta cũng từ trong xưởng đi ra, hắn ta mỗi ngày đều thổi với ta, thổi các loại, nói bày quầy hàng kiếm tiền.
Đầu óc lão tử nóng lên liền tin hắn.
Ta vay mượn đông tây, gom góp 500 tệ ra ngoài, hợp tác với hắn ta.
Kết quả cái tên này, bày bán chưa đến một tháng, người liền sao!
Cút con mẹ nó, tìm hắn bao nhiêu ngày, ngưỡng cửa nhà hắn đều bị ta giẫm đạp!
Nhưng con người thì sao? Nói là đi làm ăn ở nơi khác.
Trong nhà chỉ có một người vợ và một đứa trẻ, ta không có cách nào, ta cũng không thể cướp tiền của một người phụ nữ và một đứa trẻ.
Dù sao trước kia cũng là bằng hữu ai.
Sau đó, vài tháng sau, ta nghe nói rằng hắn đã trở lại, ta đã chờ gần nhà của hắn rồi chặn đường hắn.
Ngày đó cũng không đánh hắn, muốn hắn trả lại tiền.
Cái tên đó sợ bị đánh, các loại cầu xin tha thứ.
Sau đó nói với ta rằng hắn đã mở một tiệm cơm ở phía nam, nhưng trở lại không mang theo tiền, nói rằng chờ cho hắn ta trở lại khách sạn, gửi thư cho ta.
Lúc đó ta thực sự không tin vào lời hắn nói.
Nhưng lại có biện pháp gì vậy.
Trên người hắn lại không có tiền, ta lại không thể dỡ một cánh tay một chân của hắn.
Hắn ta nói với ta rằng tiệm cơm của hắn ta ở Quảng Châu lấy nhanh, ta cũng có biện pháp gì…
Rồi để hắn ta trở lại.
Kết quả là cái tên khốn nạn đó đã bỏ chạy vào ngày hôm sau.
Sau đó ta thực sự đã nổi giận!
Hỏi thăm, cái gì mở tiệm cơm ở phía Nam, ma quỷ nha!
Chính là làm công trong một tiệm cơm nhỏ ở Quảng Châu, xào phở đâu!
Ta nói với ngươi a, 500 đồng kia, hắn ta đến bây giờ vẫn còn chưa trả hết!
Vẫn là vợ hắn ta, sau đó chia ra nhiều lần trả lại cho ta hơn ba trăm.
Ta thấy một người phụ nữ mang theo hài tử đáng thương, tính lai…"
Lỗi ca thích hợp nâng một câu: "Ông chủ rộng lượng!”
Chủ tiệm khoát tay áo, điếu thuốc Trung Hoa trong tay hút đến mông thuốc, mới có chút không nỡ dập tắt.
"Ta biết địa chỉ của tiệm cơm đó, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không biết còn ở đây hay không. Hơn nữa…
Ta nói với ngươi, sau đó ta nghe nói rằng hắn ta vay tiền dường như cũng không chỉ có mình ta.
Còn mượn tiền với người khác, không ít người tìm hắn, nhưng đều không tìm được.
Con mẹ nó cái tên khốn nạn, liền lừa người quen!
Tất cả những người vay tiền đều là bạn cũ, ta và hắn là bạn cùng lớp tiểu học, nên tin tưởng hắn ta.
Còn có chủ nợ, là đồng nghiệp cũ của hắn a.
Trần Kiến Thiết là người này, miệng rất khéo nói, nhưng làm người thật sự không được.
Có bản lĩnh hắn đi xã hội vay nặng lãi! Không trả tiền, người ta mang theo tay hắn cũng có thể chặt bỏ!
Chúng ta là những lão bồn hữu, bạn học cũ đều là người có trách nhiệm, cũng là không có biện pháp cưỡng ép hắn. ”
Liên miên lải nhải nói nhiều như vậy, chiếm được một cái địa chỉ, coi như là có một chút đột phá.
Lỗi ca cầm địa chỉ đi ra ngoài, giao cho Lộc Tế Tế.
"Ta cảm thấy, cha của Trần Nặc hẳn là không ở Kim Lăng.
Kim Lăng bên này hỏi tắt những người biết hắn, đều nói sau này hắn đi về phía Nam, hình như vẫn chưa từng sống ở Kim Lăng.
Hơn nữa sau đó không phải mẹ của Trần Nặc đã ly hôn sao, có lẽ sẽ không trở về Kim Lăng sinh sống nữa.
Để tìm người này, ta e là phải đến Quảng Châu.”