Chương 869
Lời Hứa
Việc làm ăn của trường đua ngựa không được tốt lắm, dù sao thời buổi này, người biết cưỡi ngựa rất ít.
Và giá cả không rẻ.
Nhưng người vây xem lại nhiều.
Lớp trưởng và hai phụ huynh học sinh đã đàm phán giá cả với ông chủ của trường đua ngựa, sau đó tập hợp các học sinh để bắt đầu đếm đầu người.
Sáu hoặc bảy người cùng trong một trang trại ngựa.
Các học sinh đối với việc cưỡi ngựa cũng rất hiếu kỳ, hơn nữa lá gan cũng lớn.
Tuy rằng có người lên ngựa bắt đầu hô to kêu nhỏ, còn có nữ sinh vừa đi lên liền thét chói tai muốn xuống, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự tò mò của các bạn học tiếp theo.
Quần Uông Húc còn chưa khô, chỉ có thể cố nén khó chịu đi vào đám người, sau đó lại tiến đến bên cạnh Tôn Khả Khả.
"Tôn Khả Khả, nam sinh ngồi xe lăn kia, ta cũng không khi dễ hắn ta a. Điểm này nhất định phải nói rõ trước!” Uông Húc nhíu mày nói.
"Ừm, ta biết, ngươi không có khả năng khi dễ được hắn." Tôn Khả Khả gật đầu.
Không ai có thể khi dễ hắn ta…
"A? Quá tốt rồi! Ngươi tin tưởng ta là được." Uông Húc thở dài, nhất thời tinh thần vài phần, tròng mắt đảo quanh, xoa nắn nói: "Có phải hắn ta theo đuổi ngươi không, cho nên thấy hôm nay ta nói chuyện với ngươi tương đối nhiều, ôm hận trong lòng, khắp nơi nhằm vào ta? Học sinh trung học chơi loại thủ pháp trẻ con này, cũng quá ấu trĩ một chút đi…"
Lời này cũng là lời nói có suy tính.
Bình thường thiếu nam thiếu nữ tuổi này, ghét nhất chính là bị người ta coi như tiểu hài tử, bị người ta nói ấu trĩ.
Nghe được những lời như vậy, bản năng sẽ muốn đem bản thân loại ra ngoài.
Sẽ rất muốn bày tỏ lập trường, mình không phải là nhóm trẻ con, mình cùng người ngây thơ không quan hệ.
Bằng cách này, nó rất dễ dàng để cắt đứt các mối quan hệ.
Tôn Khả Khả lại thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: "Kỳ thật hắn chưa từng theo đuổi ta.”
"Ha?"
Tôn Khả Khả cũng không muốn nói tiếp, mà tiếp tục xếp hàng đi về phía trước vài bước.
Ừm, quả thật chưa từng theo đuổi chính mình a…
Kỳ thật điểm này, cũng là sau khi Trần Nặc đoạt xá trở về, Tôn Khả Khả mới nghĩ rõ ràng.
Lúc trước theo đuổi mình viết thư tình cho mình, là Trần Nặc nguyên chủ mới đúng!
Mà Trần cẩu cẩu kỳ thật cũng không phải là người viết thư tình cho mình.
Nếu từ thời điểm này để xem xét lại …
Sau đó quan hệ của hai người phát triển, giống như mình đang đuổi theo Trần Nặc, Trần cẩu tặc mới ở cùng một chỗ với mình?
Ai, nhớ tới chuyện này, liền nhịn không được nghẹn lòng…
Đến lượt đám người Tôn Khả Khả, Uông Húc vừa vặn ở trong đợt này.
"Mùa hè năm ngoái, ta cùng một bạn học người Mông Cổ vừa vặn tới quê hương của hắn, ta cũng đã cưỡi ngựa nhiều lần. Cái này vẫn có chút kỹ xảo…"
Uông Húc đang thao thao bất tuyệt nói.
Tôn Khả Khả đã cúi đầu đi vào trường đua ngựa.
Tuy rằng loại trang trại ngựa này cũng không phải là địa phương cao cấp gì, nuôi ngựa cũng không phải là loại ngựa quý giá gì.
Nhưng người bình thường lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với ngựa, vẫn sẽ có chút rung động.
Bởi vì, nó thực sự cao!
Tôn Khả Khả đứng bên cạnh một con ngựa đỏ sẫm, huấn luyện viên trường ngựa bên cạnh đang nhanh chóng giới thiệu động tác lên ngựa.
Uông Húc đã đi theo, trực tiếp không khách khí cắt đứt huấn luyện viên, cười nói với Tôn Khả Khả: "Nếu không ta đỡ ngươi đi lên, ngươi trước đừng chạy, để ta dắt ngựa, dẫn ngươi chậm rãi đi một vòng trước? Sau đó…"
Nói xong, Uông Húc cố ý tới gần Tôn Khả Khả, cười nói: "Kỳ thật không cần khẩn trương, ngươi giống như đi xe đạp, trước tiên một chân giẫm lên, sau đó ta ở phía dưới một tay…"
Nói xong, ánh mắt nhịn không được nhìn lướt qua đôi chân dài của Tôn Khả Khả…
Sau đó, bỗng nhiên lảo đảo, Uông Húc bị một cỗ lực lượng nhẹ nhàng đẩy ra!
Một thân ảnh không biết từ lúc nào đứng ở phía sau.
Uông Húc quay đầu lại nhìn, giống như nhìn thấy quỷ vậy!
"Mẹ kiếp! Ngươi, ngươi không bị tật sao?”
Trần Nặc nhíu mày nói: "Ta khi nào thì nói bản thân bị tật?”
"A! Ngươi không phải khuyết tật, ngươi còn ngồi xe lăn làm gì?”
"Ta không phải người khuyết tất, có ngồi xe lăn hay không, có quan hệ gì với ngươi?" Trần Nặc bất đắc dĩ thở dài.
Uh… Có vẻ như, có chút đạo lý?
Uông Húc cư nhiên bị hỏi ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt Tôn Khả Khả đã toát ra ánh mắt không kiên nhẫn, cô hít sâu một hơi: "Trần… Ah!!”
Cái tên Trần Nặc còn chưa quát ra miệng, đã biến thành kinh hô!
Trần Nặc tiến lên, một cái công chúa ôm, một tay ôm lấy lưng Tôn Khả Khả, bàn tay không thèm để ý liền từ dưới nách Tôn Khả Khả luồn qua, ngón tay thậm chí còn có một nửa trực tiếp bao trùm trên vị trí cỡ C kia.
Tay kia, từ đầu gối đỡ qua.
Thân thể đứng thẳng lên, liền ôm Tôn Khả Khả lên!
Tôn Khả Khả kinh hô một tiếng, liền phát hiện mình đã ngồi trên lưng ngựa!
Một khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, theo bản năng hai tay liền lung tung nắm bắt lấy dây cương.
Trần Nặc xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng Tôn Khả Khả, thân thể dán sát vào lưng Tôn Khả Khả, hai tay vờn quanh, không chút khách khí liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái.
Nhẹ nhàng dùng sức một chút, cả người Tôn Khả Khả liền dán vào trong ngực Trần Nặc.
"Trần Nặc…"
Tôn Khả Khả mang theo tiếng run rẩy thấp giọng hô một tiếng: "Ngươi, ngươi thả ta xuống! Ngươi muốn làm gì a…"
Mùi hương quen thuộc, cảm giác thân thể quen thuộc, bị thiếu niên này ôm lấy, Tôn Khả Khả đánh sâu trong nội tâm, linh hồn đều phảng phất như đang run rẩy, đang run rẩy!
Hơn một tháng nay, mỗi đêm suy nghĩ về giấc mơ, trăm lần ngàn lần, trong giấc mơ ấm áp ôm, đôi bàn tay to dịu dàng, cánh tay mạnh mẽ …
Không phải là cảm giác hiện tại sao?
Tôn Khả Khả trong nháy mắt, ánh mắt liền đỏ lên.
"Ngươi…"
"Đừng lộn xộn, thả lỏng." Trần Nặc ôm Tôn Khả Khả vào lòng, miệng lại từ phía sau dán lên lỗ tai Tôn Khả Khả, thấp giọng nói: "Hẹn ước cùng nhau cưỡi ngựa. Còn nhớ không?
Ta đã hứa, nhất định sẽ cùng ngươi cưỡi ngựa một lần.”