Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 88 - Chương 88 Phẩm Vị Khác Người

Chương 88

Phẩm Vị Khác Người


Ban đêm, bạn học Trương Lâm Sơn tỉnh lại bên cạnh thùng rác trong một ngõ hẻm.


Không có điện thoại, cũng không biết mấy giờ rồi.


Đi ra khỏi ngõ nhỏ, bạn học Trương lảo đảo… Trên đường đã không còn bao nhiêu người.


Hướng trường học đã đen kịt một màu.


Xế chiều hôm nay…Chuyện đó là sao?


Mang theo một đầu nghi vấn, Trương Lâm Sơn quyết định về nhà trước.


Mới bước vài bước theo hướng đi về nhà, đã nhìn thấy cha mẹ mình ở đối diện đường tìm tới đây.


Vừa hô một tiếng "Cha."


Trương phụ mấy bước đuổi đi lên, một cái miệng rộng liền quạt trên mặt hắn!


"Hỗn trướng, ngươi còn biết trở về! Đi chết ở đâu rồi! Ngươi lại gây ra chuyện! Hiệu trưởng tìm đến nhà!"


Bạn học Trương choáng váng.


Cái này…


Ta muốn nói buổi chiều ta bị một thằng con trai vác đi, hơn nữa vừa khiêng lên ta liền ngủ mất, vừa rồi mới tỉnh lại…


Ông già ta có thể tin được sao?


Buổi sáng ngày thứ hai, trong trường học.


Lớp 11 ban 6, Ngô lão sư chủ nhiệm lớp, mang theo em gái chân dài đã thay đổi một bộ đồng phục trường Số 8 mới tinh đi vào phòng học.


Gương mặt tinh xảo, lại thêm tư thái cao gầy xinh đẹp, một đầu tóc đen dài thẳng.


Nam sinh toàn lớp đều hít sâu một hơi.


Trên mặt Lý Dĩnh Uyển căng thẳng, mặc dù nhìn thấy Trần Nặc, ánh mắt đều trở nên ôn nhu, nhưng quả thực là không cười ra được.


Ngô lão sư giới thiệu: "Bạn học Lý Dĩnh Uyển này đến từ Nam Triều Tiên, trong thời gian kế tiếp, cô ấy sẽ ở trường học của chúng ta dự thính, tạm thời sắp xếp tới lớp chúng ta."


Cả lớp trầm mặc trong ba giây.


Cũng không biết là ai đứng đầu, nam sinh toàn lớp bỗng nhiên tập thể reo hò lớn tiếng hoan hô!


Nhìn bọn con trai này vui vẻ như vậy… Tâm tư các nữ sinh lập tức có chút ghen tỵ.


A, con trai!


Lý Dĩnh Uyển chờ mọi người yên tĩnh trở lại, đứng ở giữa lớp, cúi đầu.


Dùng lời nói không được trôi chảy lắm để nói ra một câu mình đã luyện thật lâu.


"Chào mọi người, ta là Lý Dĩnh Uyển, rất vui khi được học chung với mọi người!"


Ánh mặt của Ngô lão sư dạo qua một vòng quanh lớp học, phàm là nam sinh bị hắn nhìn thấy đều tận lực ưỡn ngực lên.


Đáng tiếc, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào vị trí của Trần Nặc.


"Bạn học Lý Dĩnh Uyển, liền ngồi vào vị trí còn trống ở hàng cuối cùng cạnh Trần Nặc đi."


Nam sinh toàn lớp một mảnh thở dài.


Mí mắt Tôn Khả Khả nhảy mấy lần.


Cô gái quyết định chắc chắn, hít một hơi thật sâu.


"Lão sư!"


Tôn Khả Khả trực tiếp đứng lên.


"Ừm? Khả Khả, có chuyện gì vậy?"


Tôn Khả Khả dùng sức cắn môi một cái, lại ngẩng đầu nhìn thẳng tới: "Bạn học mới tới là người ngoại quốc, khả năng Hoa ngữ không tốt, ngồi ở cuối lớp sợ nàng sẽ nghe không rõ bài giảng. Hơn nữa, hàng cuối cùng, cũng thấy không rõ bảng đen."


"Tê…"


Lần này, nam nữ của cả lớp đều không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.


Mẹ kiếp, ngày bình thường Tồn giáo hoa đều là nhu nhu nhược nhược a!


La Thanh quay đầu hướng Trần Nặc thấp giọng nói: "Nhìn xem, hiện tại đã bắt đầu xảy ra chiến tranh ngầm rồi…"


Dừng một chút, La Thanh lại nói thêm một câu: "Người anh em, tý nữa ngươi phải cám ơn ta thật tốt a."


Nói xong, La Thanh trực tiếp liền đứng lên.


"Lão sư! Để cô ấy ngồi ở vị trí của ta đi, ta sẽ chuyển chỗ xuống phía sau, ta ngồi chung với Trần Nặc."


Ngô lão sư đang vì tình cảnh xấu hổ mà khó xử… Hắn dạy học nửa đời người, chút chuyện giữa nam nữ sinh như vậy, sao có thể không hiểu rõ?


Huống chi, chuyện phát sinh ở chiều hôm qua, không ít học sinh trên thao trường đều nhìn thấy.


Sớm đã truyền đến lỗ tai của hắn.


Nhưng sau đó chuyện phát sinh có chút ly kỳ nha.


Cô học sinh đến từ Nam Triểu Tiên này ôm Trần Nặc, mà Trần Nặc lại ôm một tên nam sinh khác chạy mất?


Tình huống này là như thế nào?


Được rồi, Ngô lão sư tạm thời đè xuống cảm giác muốn nhiều chuyện.


Lập tức liền gật đầu: "Cứ làm như thế!"


La Thanh đứng dậy, cầm cặp sách của mình ngồi xuống bên cạnh Trần Nặc, chừa trống vị trí của mình.


Ngô lão sư vỗ vỗ bả vai Lý Dĩnh Uyển, chỉ vào vị trí bị chừa trống ra, nói hai câu.


Sắc mặt Lý Dĩnh Uyển không thay đổi, quay người cúi đầu với Ngô lão sư, trên vai đeo một cái túi xách bước nhanh tới chỗ ngồi.


Nhìn ra được, em gái chân dài rất vui vẻ… Có thể ngồi vào phía trước Trần Nặc, rất gần nha.


Đương nhiên, bởi vì không có thông thạo ngôn ngữ, cho nên kỳ thật một phen ám chiến liên quan đến việc lựa chọn chỗ ngồi vừa rồi.


Kỳ thật em gái chân dài đều nghe không hiểu được một chữ.


… May mắn nghe không hiểu.


Nguyên bản ngồi cùng bàn với La Thanh, chính là một vị nam sinh, lớp trưởng của lớp.


Vốn dĩ trong lớp là nam nữ ngồi lộn xộn, vị này cùng La Thanh ngồi cùng nhau, kỳ thật trong lòng vẫn một mực có tiếc nuối.


Nhưng cũng không có cách nào, nữ sinh trong lớp so với nam sinh ít hơn.


Thật không nghĩ đến, trên trời lại rơi xuống gói quà lớn như thế. Vị này nhìn thấy em gái Nam Triều Tiên vừa xinh đẹp vừa thon thả như vậy, lại trở thành bạn cùng bàn với mình?


Nhân sinh đỉnh phong ập tới, cũng không khỏi quá kích thích đi?


Em gái Lý Dĩnh Uyển ngồi xuống, lật giỏ xách, lấy sách của mình ra.


Lớp trưởng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Xin chào, bạn học, ta gọi…"


"Xuỵt!!"


Lý Dĩnh Uyển đối với hắn làm động tác chớ lên tiếng.


Sau đó, em gái lại lấy ra hộp đựng bút của mình.


Phía trên dán rất nhiều nhãn dán.


Ân, em gái bình thường sao, ở thời đại này, hoặc là dán nhãn hình Chu Đổng, hoặc cũng là Tạ Đình Phong. Ngẫu nhiên gặp được hai cái nhãn hình Cổ Thiên Lạc cũng không kỳ quái.


Về phần Nam Triều Tiên… Nhóm Shinhwa còn chưa toàn bị áp đảo, nhãn dán cũng không ít.


Nhưng nhãn dán trên hộp bút của em gái chân dài này…


Lớp trưởng nhìn sang một chút, ngây dại.


Một thân lục bào, mặt như táo bón, mày như ngọa tằm, râu đẹp bồng bềnh.


Một tay vuốt râu, một tay cầm đao!


Là loại đao nào ư?


Thanh Long Nguyệt lãnh diễm cưa tám mươi hai cân!


Nằm trên cái rãnh!


Lớp trưởng choáng váng nha!


Em gái Nam Triều Tiên này, phẩm vị thật khác người.


Nhiêu đó còn chưa hết!


Em gái trịnh trọng dọn đồ ra xong, sau đó ngồi thẳng, hai tay đập vào trước ngực.


Ba ba ba!


Dùng sức vỗ ba cái, sau đó chắp tay trước ngực, cung cung kính kính bái ba bái.


Một mặt thành kính!


Lớp trưởng trợn mắt hốc mồm nhìn vị tiểu mỹ nữ ngoại quốc ngồi cùng bàn với mình.


Sau đó một mặt hoảng sợ quay đầu nhìn hai người anh em ngồi phía sau lưng.


Ý nghĩ trong ánh mắt kia: Các ngươi thấy không?!


La Thanh nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cần phải tôn trọng tôn giáo tín ngưỡng của bạn bè ngoại quốc!"


Trần Nặc ngồi bên cạnh đã vuốt ve cái trán…


Chương 88

Bình Luận (0)
Comment