Chương 884
Mở Khóa Ký Ức 1
Bóng tối, bóng tối vô tận…
Hư không, vô biên vô hạn hư không…
Chủ ý thức của Trần Nặc cũng không biết phiêu đãng đến nơi nào, càng không biết rốt cuộc xâm nhập vào không gian ý thức của mình sâu đến như thế nào…
Bỗng nhiên…
Hắn mạnh mẽ mở mắt ra!
Ào ào…
Ánh sáng chói, dòng nước nóng rửa sạch trên cơ thể.
Cố gắng nhắm mắt lại và mở mắt ra trong hai giây.
Giống như để cho mình thích ứng với ánh sáng như vậy, Trần Nặc chậm rãi mở mắt ra.
Vòi hoa sen phun, nước nóng đang chảy xiết.
Rửa sạch thân thể Trần Nặc.
Hắn ngưng thần suy nghĩ một chút, nhìn chung quanh.
Đây là phòng tắm.
Không gian rất hẹp.
Trần Nặc nhanh chóng mở cửa phòng tắm, chân trần đứng trên mặt đất, nhìn bồn tắm bên cạnh, cầm lấy một cái khăn tắm nhanh chóng lau người mình.
Bên ngoài phòng tắm nhỏ là một căn phòng nhỏ.
Một chiếc giường chiếm gần hai phần ba không gian của căn phòng.
Các bức tường được giao nhau bằng kim loại và ván gỗ, và mang lại một chút rỉ sét.
Trên trần nhà trên đỉnh đầu, còn có đèn tiết kiệm năng lượng tỏa ra ánh sáng, bên cạnh còn có đường ống kim loại.
Trần Nặc nhíu nhíu mày.
Trên giường đặt quần áo sạch sẽ, cẩn thận nhìn hai lần, cầm lấy.
Đồ lót, áo khoác.
Cuối cùng là một bộ quần áo chống lạnh màu đỏ thẫm.
Trần Nặc nắm lấy khoác lên người.
Dưới chân phảng phất mơ hồ, rất có quy luật lắc lư.
Trần Nặc ăn mặc xong, đi tới mở cửa phòng, đi ra khỏi phòng này.
Bên ngoài là một hành lang hẹp, và cuối hành lang là các bậc thang kim loại.
Trần Nặc nhanh chóng chạy tới, dọc theo bậc thang đi lên…
Một hơi lạnh lẽo bị hút vào phổi.
Tinh thần Trần Nặc chấn động!!
Đây là một boong tàu.
Không có ai trên boong tàu, mặt đất ẩm ướt và trơn trượt.
Phóng mắt nhìn lại, xa xa một mảnh hải dương mênh mông, nhưng gió lạnh từng trận, mơ hồ còn có băng sơn trôi nổi.
Mũi tàu là một thiết bị phá băng sắc bén.
Con thuyền phá băng này, cứ như vậy yên tĩnh đi tới trong biển…
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Trần Nặc quay đầu lại nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Dáng người cao lớn khôi ngô, tóc ngắn.
Một thân quần áo chống lạnh màu đen, trên mặt mang theo một cặp kính râm.
"Davarich?" Trần Nặc theo bản năng thốt ra.
"Davarich?" Varnell sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Xưng hô này không sai, Diêm La đại nhân.”
Trần Nặc: "…"
Hắn nhíu mày nhìn Varnell trước mắt, luôn cảm thấy khuôn mặt này có chút kỳ quái… Gốc rây cằm so với mấy ngày trước khi tách ra dày hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng tang thương một chút.
Mà đúng lúc này, Trần Nặc từ trong kính râm trên mặt đối phương phản chiếu, thấy rõ mình!
Sau đó, đột nhiên, tất cả ý thức, tất cả các phản ứng, trong nháy mắt tỉnh táo lại!!!!
Bóng dáng trong kính râm… Hơi mơ hồ…
Theo bản năng, đưa tay sờ vào trong túi áo, lấy ra một cặp kính, đeo lên sống mũi mình.
Chẳng bao lâu, thế giới ngay lập tức rõ ràng!
Trần Nặc nhìn chằm chằm vào mình trong kính râm của Varnell…
Khuôn mặt rộng rãi mập mạp, tướng mạo vô hại, thậm chí mang theo vài phần bộ dáng bình thản thật thà.
Tóc ngắn, cao.
Chỉ là, cái bộ dáng "chính mình" này, căn bản không phải là bộ dáng của mình a!
Không phải là bộ dáng của Trần Nặc, học sinh trung học 18 tuổi!
Mà là…
Kiếp trước…
Trần Diêm La!
"Diêm La đại nhân, thế nào, ngủ không tệ chứ?" Varnell cười ha ha chào hỏi, hít sâu một hơi: "Càng ngày càng lạnh a, chúng ta phải đi qua vành đai gió Tây, sẽ càng ngày càng lạnh, bất quá không khí lạnh như vậy, ngược lại làm cho người ta tinh thần phấn khởi.”
Trần Nặc lẳng lặng nghe Varnell nói.
Varnell bỗng nhiên nhìn về phía sau Trần Nặc, trên mặt lộ ra nụ cười cung kính.
“Nữ hoàng bệ hạ!”
Trần Nặc bất ngờ quay đầu lại!
Cách đó vài bước, tầng trên của bậc thang…
Một bóng người mặc áo chống lạnh màu đỏ thẫm đang đứng ở hàng rào.
Mái tóc dài như rong biển được buộc lên, trên khuôn mặt diễm lệ động lòng người kia, lại phảng phất như lạnh như băng sương, bộ dáng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Chỉ là con ngươi sáng như hàn tinh kia, lại trước sau như một làm cho người ta nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.
Trần Nặc hít sâu một hơi…
Lộc Tế Tế phảng phất cũng nhìn về phía Trần Nặc, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra ánh mắt chán ghét.
Xa xa, Tinh Không Nữ Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng: "gia hỏa đáng ghét. ”
Trần Nặc nghe được xưng hô này.
Sau đó, một giây sau, hắn nghe thấy bản năng của mình, trả lời một câu.
"Hừ. Lão bà bà đáng ghét.”
Trần Nặc ngây ngẩn cả người!
Biển rộng lớn.
Gió lạnh.
Một chiếc thuyền phá băng cô độc.
Tinh Không Nữ Hoàng!
Trần Diêm La…
Nam Cực!
…… Kiếp trước!