Chương 892
Chối Bỏ Hay Thừa Nhận
Tôn Khả Khả vẫn ngồi trên sô pha, ở giữa nhiều lần nhịn không được đứng dậy đến cửa phòng ngủ Trần Nặc, sau khi lắng nghe, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì khác thường.
Tôn Khả Khả kỳ thật rất muốn đẩy cửa đi xem một chút, nhưng nhớ kỹ lời Trần Nặc nói, không thể quấy rầy hắn.
Vậy nên, nhiều lần trở lại ghế sofa phòng khách ngồi xuống.
Mắt thấy đã một buổi chiều đã trôi qua, sắc trời dần dần tối đen…
Đột nhiên, cánh cửa có tiếng động.
Bên ngoài có người dùng chìa khóa mở khóa cửa, sau đó đầu tiên truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Trần Tiểu Diệp.
"Mẹ… Con muốn ăn kem… Ôi, ôi! ”
Trần Tiểu Diệp chạy vào phòng khách, trước mặt liền nhìn thấy Tôn Khả Khả đang xấu hổ đứng lên.
Tiểu Diệp Tử sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Khả Khả tỷ tỷ!”
Nói xong, giang hai tay nhào vào trong ngực Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả cắn cắn môi, sau đó xấu hổ ngẩng đầu nhìn Âu Tú Hoa đi vào cửa.
Âu Tú Hoa sửng sốt một chút, nhìn Tôn Khả Khả: "Cái kia, ngươi là…"
Tôn Khả Khả cũng có chút mê muội, nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt này…
"Mẹ! Đây là Khả Khả tỷ tỷ. Là bạn gái của anh trai.”
Bạn gái? Âu Tú Hoa sửng sốt một chút.
Tôn Khả Khả càng ngây thơ hơn!
Chờ đã, chờ một chút…
Tiểu Diệp gọi cô ấy là gì?
Mẹ?
Đây, đây có phải là mẹ của Trần Nặc không?
Trong lòng đột nhiên bối rối, Tôn Khả Khả liền cảm thấy hai tay mình khẩn trương cũng không biết đặt ở đâu mới tốt.
"A, dì, chào dì, ta, ta là… Ta là…"
Tôn Khả Khả khẩn trương sắp khóc.
"Cô ấy là bạn gái của ta, tên là Tôn Khả Khả."
Trước cửa phòng ngủ, một thanh âm ôn hòa truyền tới.
Tôn Khả Khả quay đầu lại, liền thấy Trần Nặc đứng ở cửa phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại ôn hòa cười với mình.
Âu Tú Hoa há miệng: "Bạn gái?”
"Ừm, bạn gái." Trần Nặc nghiêm túc gật đầu.
Rất khó để hình dung chính xác tâm tình phức tạp của Tôn Khả Khả lúc này.
Trần Nặc đi ra nói với Âu Tú Hoa "đây là bạn gái ta"…
Kỳ thật tôn khả rất muốn phản bác một câu "chúng ta đã chia nhau rồi".
Nhưng… Lần đầu tiên đối mặt với mẹ của Trần Nặc, lần đầu tiên gặp mặt, liền làm cho xấu hổ như vậy sao? Lại làm cho Tôn Khả Khả có chút khó nói ra miệng.
Quan hệ hiện tại của mình và Trần Nặc chính là một khoản nợ hồ đồ. Ngày ở công viên Tô Châu, hôn cũng hôn mà ôm cũng ôm, giống như phá băng, nhưng chung quy Trần Nặc vẫn không cho mình một lời hứa hai chọn một.
Quan hệ của hai người hiện giờ, nói cho cùng vẫn là một khoản nợ hồ đồ a.
Thừa nhận sao?
Như vậy với sự hiểu biết của Tôn Khả Khả đối với tiểu tử Trần Nặc này, tên này nhất định thuận thế lấn tới.
Chối bỏ sao?
Như vậy trước mặt mẹ Trần Nặc, nếu mình trực tiếp phủ nhận, vạn nhất sau này thật sự tái hợp với nhau, làm sao đối mặt với mẹ Trần Nặc?
Mẹ Trần Nặc có cảm thấy mối quan hệ này của mình và Trần Nặc, quá mức đùa giỡn lặp đi lặp lại hay không?
Nói cũng không tốt, không nói cũng không tốt a!
Đối với Âu Tú Hoa mà nói, ý nghĩ ngược lại đơn giản hơn một chút.
Nghe Trần Nặc nói xong, liền nhịn không được tinh tế đánh giá Tôn Khả Khả.
Vừa nhìn, Âu Tú Hoa liền nhịn không được gật đầu.
Cô gái này… Không tệ đâu!
Mấy ngày trước nhìn thấy hai cô gái kia, tuy rằng cũng không tệ.
Nhưng tư duy truyền thống của một người mẹ người châu Á mà nói, Nivel dù sao cũng là em gái ngoại quốc, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhìn tuy rằng rất sáng mắt, nhưng… Luôn cảm thấy đứng với con trai mình có chút cảm giác quái dị nói không nên lời.
Không được hòa hợp lắm.
Mà Lý Dĩnh Uyển là người Nam Hàn, văn hóa tương tự, màu da giống nhau. Nhưng dù sao cũng là người nước ngoài.
Tôn Khả Khả này rất tốt a!
Nhìn qua chính là một tiểu cô nương Hoa Hạ tiêu chuẩn, dáng vẻ của tiểu cô nương Kim Lăng.
Trên người còn mặc đồng phục học sinh, kuoon mặt sáng sủa, tóc dài mềm mại, nhìn qua liền cảm giác rất thuần khiết.
Bộ dáng cũng thanh tú, một đôi mắt đào hoa phi thường phù hợp với thẩm mỹ của người Hoa Hạ, hiển nhiên chính là vẻ ngoài của một tiểu mỹ nhân.
Nhìn qua xấu hổ đáp lại, một chút cũng không giống hai cô gái người nước ngoài kia hướng ngoại lớn mật như vậy.
Nhất là hai tay khẩn trương của Tôn Khả Khả cũng không biết đặt như thế nào, biểu tình dồn dập, thật cẩn thận nói chuyện với mình —— đây mới là bộ dáng con dâu mà mỗi bà bà Hoa Hạ thích nhất a!
Âu Tú Hoa chỉ liếc mắt vài lần, nhất thời liền cảm thấy trong lòng rất là hài lòng.
Không phải là hai người kia không tốt.
Chỉ là, cái này càng thích hợp hơn.
Hơn nữa tướng mạo nhan sắc, cũng không kém chút nào a.
Âu Tú Hoa nhất thời mặt mày hớn hở lại đây, kéo tay Tôn Khả Khả ngồi trên sô pha.
"Là tên là Tôn Khả Khả đúng không? Họ Tôn? Khả trong khả ái sao?”
"Ân… Phải.” Tôn Khả Khả cúi đầu.
Trong mắt Âu Tú Hoa mang theo ý cười: "Nhìn đồng phục học sinh ngươi mặc a, cùng Trần Nặc học cùng trường?”
"Ân… Trước đây học chung lớp.”
"A!" Âu Tú Hoa nở nụ cười, trong lòng càng thêm hài lòng.
Bạn học, có một chút ý nghĩa như là thanh mai trúc mã.
Âu Tú Hoa lôi kéo Tôn Khả Khả nói chuyện, Trần Nặc lại ở một bên mang theo Tiểu Diệp Tử đi rửa tay, lại đi cắt một đĩa hoa quả, liền kéo Diệp Tử ngồi ở bên kia sô pha, bật TV, tìm một kênh có phim hoạt hình, để Tiểu Diệp Tử nhìn.
Trần Nặc không rời đi, làm cho trong lòng Tôn Khả Khả hơi yên tâm một chút, Âu Tú Hoa hỏi, cô liền đáp. Mỗi lần nói vài câu, liền nhịn không được thẹn thùng đi nhìn Trần Nặc.