Chương 936
Không Thể Lúc Nào Cũng Nhàn Rỗi
Trần Nặc nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng Tiểu Diệp , sau đó cầm khăn giấy lau nước sốt cà chua trên khóe miệng cho em gái.
Trẻ con, thích loại thực phẩm chiên này.
Trong mcdonald's của một trung tâm thương mại, một gia đình ba người ngồi trong sảnh đợi sôi động, dựa vào cửa sổ.
Ánh mắt Âu Tú Hoa phức tạp nhìn hai anh em trước mặt, phảng phất trong ánh mắt mơ hồ có lệ quang lóe lên.
"Thế nào? Cảm động sao, hay là buồn?” Trần Nặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua "mẫu thân" này.
"Ta chỉ cảm thấy rất biết ơn chúa. Ta vẫn có thể sống với ngươi như thế này." Giọng Âu Tú Hoa có chút nghẹn ngào.
Trần Nặc cười cười, suy nghĩ một chút, dùng giọng nói rất nhẹ, nhưng lại mang theo một tia nghiêm túc, chậm rãi nói: "Người một nhà, không phải là nên sống cùng một chỗ như vậy, lúc này mới đúng sao.”
Âu Tú Hoa dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Nặc, ngươi nói đúng.”
Trầm mặc một chút, Âu Tú Hoa bỗng nhiên có chút chần chờ mở miệng lần nữa: "Có một chuyện, ta muốn cùng ngươi thương lượng một chút. ”
"Ừm, ngươi nói."
"Ta… Ta nghĩ đã đến lúc ta nên có một công việc. ”
Trần Nặc không có ngoài ý muốn, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ: "…Ở nhà không vui sao?”
"Rất vui, mỗi ngày ở nhà đều có thể nhìn thấy ngươi, nhìn thấy Tiểu Diệp, mỗi buổi sáng đưa Tiểu Diệp đi nhà trẻ, buổi chiều đón con bé tan học, buổi tối nấu cơm cho các ngươi… Cuộc sống như vậy, thời gian của ta từng trong tù, có thể tưởng tượng, chính là bộ dạng tốt nhất.
Nhưng… Nhưng… Cuộc sống như vậy trôi qua một thời gian, trong lòng ta không nỡ.”
Âu Tú Hoa lắc đầu.
Trần Nặc gật gật đầu: "Ý ngươi là sao? ”
"Tiểu Nặc, ta mới hơn bốn mươi tuổi, còn chưa đến tuổi nghỉ hưu." Âu Tú Hoa thở dài: "Bây giờ ta ở trong nhà này, việc duy nhất có thể làm, chính là giặt giũ nấu cơm, đưa đón con cái.
Hóa đơn tiện ích trong nhà, mỗi hạt gạo ăn, mỗi món ăn ngươi mua, là số tiền ngươi kiếm được.
Tiểu Nặc… Mẹ, không muốn làm một người mới bốn mươi tuổi, đã được con trai mười tám tuổi của mình nuôi dưỡng… Phế vật.
Ta luôn cảm thấy mình không nỡ.”
"Nhà chúng ta không thiếu tiền." Trần Nặc chậm rãi nói, mắt thấy Âu Tú Hoa muốn nói cái gì, hắn khoát tay áo: "Ngươi nghe ta nói trước.
Ta không có ý ngăn cản ngươi, đừng hiểu lầm.
Ta là muốn nói cho ngươi biết, nhà chúng ta không thiếu tiền, ngươi muốn ra ngoài làm việc, nếu là vì muốn kiếm tiền để phụ giúp gia đình mà nói… Ta chỉ muốn nói với ngươi điều này để ngươi không phải chịu áp lực tài chính.
Tất nhiên, ta cũng ủng hộ ngươi ra ngoài tìm một công việc.
Con người, không thể lúc nào cũng nhàn rỗi.
Nhận ra giá trị bản thân cũng là điều kiện tiên quyết để một người có một nhân cách lành mạnh!
Ngươi có ý tưởng này, ta hoàn toàn hiểu và rất ủng hộ.
Làm điều gì đó, đừng để bản thân nhàn rỗi. Làm một cái gì đó, có thể phản ánh giá trị bản thân!
Nhàn rỗi lâu… Con người sẽ rơi vào nghi ngờ bản thân, cảm thấy vô giá trị … Cuối cùng đem giá trị của bản thân mình, hoàn toàn đặt trên người khác.
Điều này chắc chắn là chuyện xấu.
Vậy nên, … Suy nghĩ của ngươi, ta thực sự có thể hiểu được.”
"Ngươi… Không phản đối? ”
"Tại sao ta phải phản đối?" Trần Nặc trừng mắt nhìn Âu Tú Hoa.
Âu Tú Hoa thở phào nhẹ nhõm.
"Ta cũng ngươi nói những điều này chỉ là muốn ngươi hiểu rõ nhà chúng ta không thiếu tiền, ít nhất là về mặt tài chính, ngươi không cần phải chịu áp lực, không cần phải vì kiếm tiền là mới tìm việc lại, rồi lại quá vội vàng.
Có thể từ từ, tìm một việc mà ngươi thực sự muốn làm, cũng thực sự phù hợp với khả năng của ngươi. Không cần phải quá lo lắng về tiền bạc.”
Âu Tú Hoa nghe hiểu, yên tâm thở ra.
"Vậy thì. Có ý tưởng và ý định gì không?" Trần Nặc cầm lấy ly coca, theo thói quan một ngụm uống hết.
Coca đã uống xong, ấm thanh đá lạnh đụng nhau trong ly cũng vang lên.
Âu Tú Hoa trầm ngâm một chút: "Lúc đi ra, có chính sách bố trí nhân viên phóng thích, ai cũng có lấy được hai thư giới thiệu của cơ quan chính phủ…"
Trần Nặc gật đầu: "Ừm, sau đó thì sao?”
"Ta dự định sẽ đi xem trong hai ngày này. Thư giới thiệu là một công ty đơn vị được thành lập trên đường phố địa phương, công việc gia công bên ngoài sản phẩm.
Còn có một nhà máy dệt khác, có lẽ là một công nhân.”
"Công nhân nhà máy, nên đi làm giờ cố định hơn, tương đối ổn định về thời gian. Bất quá ta đã xem qua, nhà máy kia cách nhà chúng ta hơi xa…
Buổi sáng không quan trọng, cùng lắm thì ta thức dậy sớm, đưa Tiểu Diệp đến trường mẫu giáo, sau đó ta lại đi làm, cũng kịp.
Nhưng buổi chiều thì không thuận tiện lắm.
Bây giờ mỗi ngày khoảng bốn giờ mẫu giáo của Tiểu Diệp sẽ tan học, nhà máy sao, bình thường phải khoảng năm giờ mới có thể tan tầm…
Vậy nên, đây là một vấn đề.”
"Ừm, Cái khác thì sao?"
"Cái kia thì thích hợp hơn.
Công ty gia công sản phẩm do đường phố địa phương đó tổ chức, hẳn là đã ký hợp đồng với một số khu dân cư hoặc là khu công nghiệp hoặc là sản phẩm gia công trong khu công viên do chính phủ xây dựng.
Hai ngày nay ta đã hỏi thăm, giờ làm việc là theo ca, có thể điều chuyển ca. Thời gian tương đối linh động.
Làm việc sao, đơn giản chỉ là làm vệ sinh, quét dọn công viên hoặc vệ sinh bên ngoài tiểu khu.
Ta nghĩ rằng nếu ta đến đây để thử, thời gian có thể sắp xếp được, đầu tiên đáp ứng mỗi ngày đưa đón Tiểu Diệp đến trường và tan học, ngoài thời gian, ta làm ca đêm hoặc ca sáng, trên thực tế không có vấn đề gì.
Ta mới hơn bốn mươi tuổi, chịu một chút cay đắng cũng được.”
Kỳ thật hai công việc này, trong mắt Trần Nặc đều không sao.
Nữ công nhân nhà máy, hoặc nhân viên vệ sinh doanh nghiệp vật liệu…
Nói thật, trần nhà đều rất thấp, tiêu chuẩn bán sức của công nhân cơ sở.
Âu Tú Hoa làm những việc này kỳ thật có chút đáng tiếc.
Cô sinh ra trong những năm 1950, nhưng trình độ học vấn của cô không thấp - học trung học, còn học qua kế toán tài chính.
Trong thế hệ sinh ra trong những năm 1950, được đi học trung học, đã được xem là có trình độ học vấn cao!!
Nhưng bởi vì lý lịch của cô trong tù, muốn tìm một công việc tốt, rất khó khăn.
Bắt đầu từ tầng dưới cùng, cũng là con đường phải đi qua.
Huống chi… Trần Nặc cũng rất rõ ràng, công việc cũng không có cái gì.
Nhưng nếu con người ở nhà nhàn rỗi trong một thời gian dài, sẽ tạo ra sự nghi ngờ về giá trị bản thân.
"Ta nghĩ rằng tất cả đều có thể.
Cả hai công việc, ngươi có thể đi xem, hỏi rõ ràng, sau đó ngươi cảm thấy ngươi muốn làm cái gì, thì làm đó.
Đối với vấn đề đưa đón Tiểu Diệp, ngươi không cần phải lo lắng.
Buổi sáng ngươi đưa, về phần buổi chiều tan học, ta cũng có thể đi đón, dù sao bây giờ ta đi học cũng có thể…"
Suy nghĩ một chút, quên đi, đừng đem loại chuyện "trốn học" này công khai nói với người làm mẹ đi.
"Thời gian đi học của ta cũng rất thuận tiện, buổi chiều tan học sớm, ta có thể đi đón Tiểu Diệp."
"Không không không, ta tận lực không thể ảnh hưởng đến thời gian của ngươi." Âu Tú Hoa nói đến vấn đề này, lại biểu hiện ra phương thức tư duy truyền thống của mẫu thân Hoa Hạ: "Ngươi là trụ cột của gia đình, nhất định tất cả đều phải lấy việc không ảnh hưởng đến ngươi, là ưu tiên!”
"Kỳ thật, không ảnh hưởng." Trần Nặc cười nói: "Thật sự không ảnh hưởng. Ngươi chọn công việc, không cần rối rắm chuyện mỗi ngày đưa đón Tiểu Diệp, những thứ này sao, người một nhà, nội bộ chúng ta đều dễ điều tiết. ”
Âu Tú Hoa nghe xong, trong lòng vừa cảm động, lại áy náy, thấp giọng "ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
"Ta Thật Sợ Hãi A! (Bản dịch)" : Đô thị dị năng, Hệ thống, Phá án, Kinh dị, Đánh quái thăng cấp