Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 952 - Chương 952 Năng Lực Kỳ Lạ

Chương 952

Năng Lực Kỳ Lạ


Giấc ngủ ít đi, nhưng tố chất thân thể lại phảng phất chậm rãi tăng lên.


Biểu hiện trực tiếp nhất là trong lớp giáo dục thể chất.


Trước kia các tiết thể dục nữ đều là luyện tập bóng chuyền, kỹ năng chơi bóng của Tôn Khả Khả phi thường bình thường —— cô vốn không phải sinh ra dành cho thể thao này.


Nhưng mấy ngày gần đây, theo tinh thần lực tăng lên, Tôn Khả Khả phát hiện năng lực phản ứng và tốc độ của mình cũng tăng cường rất nhiều.


Tai thính mắt tinh!


Lúc học động tác, những động tác kỹ thuật mang yếu tố quan trọng lúc trước mình làm thế nào cũng không học được, hiện tại chỉ cần nhìn lão sư làm mẫu hai lần, là mình đã có thể lặp lại đạt tiêu chuẩn!


Hơn nữa khi chơi bóng chuyền, mỗi một lần đối thủ phát bóng, đánh bóng, Tôn Khả Khả đều có thể nhanh chóng phán đoán ra quỹ tích và điểm rơi của quả bóng bay trên không trung!


Phản ứng rất nhanh!


Thậm chí không chỉ có phản ứng thần kinh.


Ngay cả tố chất thân thể cũng chậm rãi tăng cường.


Mấy lần gần đây khi kiểm tra thể chất cũng đều đạt chuẩn, thành tích chạy đường dài trung bình của Tôn Khả Khả, mỗi một lần đều có thể làm mới thành tích tốt nhất của mình!


Cũng chỉ vì trường trung học phổ thuông Số 8 là một trường thối rữa, không có truyền thống thể thao gì, lớp giáo dục thể chất chủ yếu cũng chỉ cho có, có thể giúp học sinh hoàn thành bài kiểm tra thể chất trước kỳ thi tuyển sinh đại học là được.


Nếu không, nếu là ở loại trường danh tiếng có truyền thống thể thao này, thành tích chạy bộ của Tôn Khả Khả, chỉ sợ sẽ khiến cho tổ nghiên cứu giáo dục thể chất coi trọng, không chừng còn có thể báo lên đội thanh niên cấp thành phố làm đối tượng trọng điểm chú ý.


Tất nhiên rồi!


Tất cả những chuyện này, cũng không phải nguyên nhân khiến cho Tôn Khả Khả hôm nay chủ động tìm Trần Nặc nói chuyện này!


Bởi vì những biến hóa này, tuy rằng kinh người, nhưng Tôn Khả Khả lúc trước đã cùng Lộc Tế Tế nói chuyện, cũng từ trong miệng của Lộc Tế Tế biết được tin tức mình trở thành "người có năng lực", cho nên tuy rằng ngoài ý muốn cùng kinh ngạc, nhưng mấy ngày nay, cũng cẩn thận tiêu hóa những cảm xúc này.


Thậm chí, Tôn Khả Khả cũng có ý thức che dấu biến hóa của mình, tận lực không để cho người bên cạnh thoạt nhìn quá mức khoa trương cùng đột ngột.


Những biến hóa này, trong lòng Tôn Khả Khả đã có tâm lý xây dựng đầy đủ, không đến mức kinh hoảng sốt ruột.


Nhưng mấy ngày gần đây, một biến hóa mới, lại làm cho Tôn Khả Khả có chút đứng ngồi không yên!


Lần đầu tiên cô cảm thấy kinh ngạc, là một đêm của tuần trước!


Tôn Khả Khả có một giấc mơ kỳ lạ.


Chuyện này phải nói thế nào nhỉ?… Bình thường mà nói, bên trong mộng cảnh vẫnxuất hiện việc kỳ quái cũng là chuyện bình thường.


Nhưng giấc mộng của Tôn Khả Khả, trách thì trách tại giấc mộng kia, Tôn Khả Khả mơ thấy chính mình… Là nhìn thấy bản thân ở trước mắt!


Trong góc nhìn trong mộng, Tôn Khả Khả nhìn thấy "mình", một tay dắt mẹ Dương Hiểu Nghệ, mà tay kia, lại dắt một người… Tôn Khả Khả!


Sau đó, ba người đi lang thang trên đường phố, cuối cùng đến công viên, ngồi trên một chiếc thuyền.


Qua một hồi lâu, Tôn Khả Khả mới ý thức được một vấn đề:


Chỗ kỳ quái của giấc mộng này chính là, chính mình mơ thấy mình biến thành… Lão Tôn!


Giấc mơ này là dưới góc nhìn của lão Tôn!


Mà chuyện sau đó thậm chí còn kỳ lạ hơn.


Trong mộng, một nhà ba người đi du thuyền, thuyền chạy đến giữa hồ, người lái thuyền bỗng nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, lắc mình biến thành cường đạo.


Nhất là cường đạo trong mộng kia, còn là một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn, thoạt nhìn rất quen mắt!


Mắt thấy tên cường đạo trung niên anh tuấn kia, sau khi trở mặt, lấy ra một thanh đao.


"Chính mình" trong mộng cũng chính là lão Tôn, buột miệng hét lớn một câu:


"Diêu Úy Sơn! Ngươi đừng nghĩ bắt hai người bọn họ đi!”


Sau đó, giấc mơ gián đoạn!


Tôn Khả Khả tỉnh mộng từ trên giường ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, vì thế đứng lên mặc quần áo, rón rén đi ra phòng ngủ rót nước uống.


Lại ngoài ý muốn, nghe thấy phòng ngủ chính bên cạnh, cửa phòng cha mẹ cũng bị mở ra.


Phụ thân lão Tôn cư nhiên nửa đêm cũng tỉnh ngủ đi ra.


Trong nhà đèn tắt tối đen, lão Tôn không phát hiện con gái đang uống nước trong bếp mà đi ra ban công, đóng cửa ban công lại.


Sau đó, Tôn Khả Khả liền nhìn thấy cha của mình, ở trên ban công sờ soạng lấy thuốc lá ra, châm lên, từng ngụm từng ngụm hút…


Tôn Khả Khả cảm giác được tâm tình của cha mình tựa hồ không đúng lắm.


Sau đó, mẹ Dương Hiểu Nghệ cũng từ trong phòng ngủ đi ra, chạy ra ban công.


Tôn Khả Khả trốn trong phòng bếp, nghe thấy cha mẹ nói vài câu.


Nội dung nói chung là:


"Sao bỗng nhiên chạy ra hút thuốc?"


"Không có việc gì, chỉ là tỉnh giấc."


"Ngươi… Có vẻ như có tâm sự? ”


"Không có… Chỉ là một cơn ác mộng. ”


Lúc ấy Dương Hiểu Nghệ nghe được những lời này, phảng phất có chút cao thỏm: "Ngươi là, mơ thấy…"


"Ừm, không nói nữa, đều đã qua rồi."


Lão Tôn dập tắt tàn thuốc, dắt tay Dương Hiểu Nghệ trở về phòng.


Tôn Khả Khả ở trong phòng bếp, nhưng trong lòng lại cổ quái.


Cha… Ông ấy gặp ác mộng sao?


Đêm đó Tôn Khả Khả trở lại phòng, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới bỗng nhiên phản ứng lại.


Trong mộng mình mơ thấy tên cường đạo anh tuấn kia, sở dĩ mình cảm thấy quen mắt… Đó chính là người mà cô đã gặp năm ngoái!


Thúc thúc đã tặng trâm cài cho mình, hơn nữa hình như còn là bạn của mẹ Dương Hiểu Nghệ.


Chỉ có điều sau đó cô cũng chưa từng gặp lại hắn ta nữa.


Lúc trước bản thân biết người này là bằng hữu của mẹ Dương Hiểu Nghệ… Nhưng chính mình cũng không biết tên hắn a!


Tôn Khả Khả cẩn thận nhớ lại một chút, có thể xác định cái tên "Diêu Úy Sơn", mình tuyệt đối chưa từng nghe ai nói qua.


Ngày hôm sau, buổi tối lúc ăn cơm, trong nhà chỉ có hai cha con lão Tôn và Tôn Khả Khả, Dương Hiểu Nghệ vừa vặn đi thành phố họp không trở về.


Lúc ở trên bàn cơm, Tôn Khả Khả và lão tôn vốn vui vẻ ngồi ăn cơm… Sau khi trường cải cách, lão Tôn vinh thăng phó hiệu trưởng, lại đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng lớp trọng điểm, còn phụ trách toàn bộ công tác giảng dạy và nghiên cứu năm lớp 12, càng ngày càng bận rộn, đã rất ít thời gian có thể về nhà ăn cơm tối.


Hôm nay xem như là một cơ hội rất khó có được, cho nên lão Tôn còn rất vui vẻ có thể ở nhà cùng con gái ăn một bữa cơm.


Một bữa cơm ăn xong, Tôn Khả Khả bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi lão tôn một câu.


"Ba, ba có nghe nói qua cái tên Diêu Úy Sơn này không?"


Tối hôm đó, khiến cho Tôn Khả Khả giật mình chính là, cho tới bây giờ đều là cha đối với mình đều là thái độ hòa ái, cho dù bản thân có thi không tốt cũng chưa bao giờ nổi giận, bỗng nhiên liền trở nên dị thường thất thố!


Lão Tôn tại chỗ giận tím mặt, cảm xúc không khống chế được hét lớn với Tôn Khả Khả: "Làm sao ngươi biết cái tên này!! ”


Tôn Khả Khả lúc ấy hoảng sợ, kinh ngạc không biết nên giải thích như thế nào —— nói là mình mơ thấy, phảng phất cũng rất khó nói ra miệng, cũng rất khó để cho người ta tiếp nhận a.


Vì thế lão Tôn hùng hổ, răn dạy Tôn Khả Khả vài câu không giải thích được.


Cái gì "chuyện người lớn trẻ con đừng hỏi thăm lung tung"!


Cái gì "lén nghe cha mẹ nói chuyện."


Còn ví dụ như "đem tâm tư đặt ở việc học tập, không được hỏi thăm chuyện loạn thất bát tao.”


Những lời tương tự, khiển trách một đống.


Cuối cùng còn nghiêm khắc quát mắng Tôn Khả Khả trở về phòng đóng cửa học tập, hơn nữa đêm đó không cho cô ra ngoài một bước!


Đây chính là trách phạt vô cùng hiếm thấy đối với nữ nhi.


Hơn nữa…


Càng nghi hoặc hơn chính là, tối hôm đó, sau khi Dương Hiểu Nghệ về nhà, hai vợ chồng bùng nổ một lần cãi vã!


Lại nói, trong trí nhớ của Tôn Khả Khả, từ hơn nửa năm trước hai vợ chồng náo loạn qua mấy ngày mâu thuẫn, sau khi hai vợ chồng hòa hảo, cũng không cãi nhau nữa.


Thậm chí, quan hệ còn hòa thuận hơn trước rất nhiều.


Nhất là mẹ cô Dương Hiểu Nghệ, vốn ở nhà là một loại tính cách cùng địa vị tương đối cường thế, sau lần đó, cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí rất nhiều lúc, cũng nguyện ý nghe lão Tôn nói, trong sinh hoạt đối với lão Tôn cũng càng thêm thuận theo cùng nhường nhịn.


Nhưng không biết tại sao, đêm đó hai vợ chồng lại nổ ra cãi vã.


Lão Tôn cáo buộc Dương Hiểu Nghệ "nói chuyện lộn xộn với con gái".


Mà Dương Hiểu Nghệ thì liều mạng giải thích mình không có, đến cuối cùng, thậm chí ủy khuất khóc lên.


------


【TA THẬT SỢ HÃI A! (BẢN DỊCH)】: Kinh dị, Hệ thống, Dị năng, Main thông minh nhưng không trang bức, Nữ chính bí ẩn có màu của BOSS phản diện.


Chương 952

Bình Luận (0)
Comment