Chương 955
Cậu Bé Thú Vị
Đây là một chuỗi cửa nhà bánh ngọt thương hiệu nổi tiếng trong nước, cửa hàng được vệ sinh rất sạch sẽ, cửa sổ cũng rất sáng.
Nhân viên cửa hàng cũng mặc quần áo làm việc thống nhất.
Ngư Nãi Đường đi vào, trước quầy vừa vặn còn có một vị khách đang gọi đồ.
Bóng lưng xem ra, tựa hồ cũng là một hài tử nửa tuổi.
Thân người cao hơn một chút so với Tiểu Nãi Đường, mặc một chiếc áo khoác rộng cũ kỹ.
Từ bóng lưng, một mái tóc xoăn màu đen.
Tiểu Nãi Đường đến gần, cùng người này sóng vai đứng, tùy ý quay đầu đánh giá một cái.
Một cậu bé trông gầy gò, tuổi tác nên không kém mình quá nhiều.
Mặc dù là tóc đen, nhưng cũng không phải người Hoa Hạ.
Tóc có một ít xoan cuộn tự nhiên, và làn da của hắn có một chút đen.
Nhưng đôi mắt lại rất lớn và có thần.
Cậu bé gầy gò này, nhìn đồ vật trong cửa sổ quầy, sau đó rất nhanh ngẩng đầu lên, dùng tiếng Hoa Hạ nghe rất cứng rắn rất không được tự nhiên cười nói:
“Xin chào, xin hỏi, các ngươi có bánh quy nhỏ ở đây không?”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, nhưng miễn cưỡng nghe hiểu, cẩn thận trả lời: "Bánh quy có… Có bánh quy caramel, hương vị sô cô la, và hương vị sữa bò, ngươi cần loại nào?”
“…??” Cậu bé sững sờ nhìn nhân viên bán hàng.
Hiển nhiên, tiếng Hoa cũng không tốt, không hiểu lời nhân viên bán hàng.
Tiểu Nãi Đường bên cạnh do dự một chút, dùng tiếng Anh thấp giọng nói: "Ngươi không hiểu tiếng Hoa sao?”
"A?" Cậu bé quay đầu lại và liếc nhìn loli tóc bạc.
Liếc mắt nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên một tia thần thái kỳ dị, cười nói: "Đúng vậy, thời gian học tiếng Hoa Hạ của ta quá ngắn, còn chưa học tốt.”
Hắn nói tiếng Anh, nhưng có vẻ như giọng cũng lạ.
"Ngươi ở chỗ nào…"
"Người Brazil, ta đến từ Nam Mỹ."
Ngư Nãi Đường cười, lập tức dùng tiếng Bồ Đào Nha lưu loát cười nói: "Để ta dịch cho ngươi một chút đi, nhân viên cửa hàng hỏi ngươi, bánh quy có ba hương vị, caramel, sữa bò, còn có sô cô la, ngươi cần loại nào?”
Cậu bé mỉm cười như thể hắn ta đang cười rất hạnh phúc.
"Vậy, mỗi thứ đều lấy một gói đi."
Nói xong, hắn từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền Hoa Hạ: "ta ở phòng đổi tiền đổi được một chút, nhưng đối với giá cả nơi này không rõ ràng lắm, ngươi…"
Tiểu Nãi Đường gật gật đầu, rút ra một tờ 100 tệ từ tay cậu bé: "Nhiêu này đủ rồi, hẳn là vẫn còn thừa.”
Tiền giấy đưa cho nhân viên bán hàng và nói với nhân viên bán hàng rằng lấy mỗi loại một gói.
Rất nhanh, bánh quy cùng tiền lẻ đều được trả lại, cậu bé cười tủm tỉm cất vào.
Quay lại nhìn Tiểu Nãi Đường: “Cảm ơn ngươi."
"Chuyện nhỏ." Loli chín tuổi khoát tay áo, sau đó tự mình đi lên, do dự một chút, mua một khối bánh kem Hắc Sâm Lâm nhỏ.
Chỉ là lúc đi ra khỏi phòng bánh ngọt, lại nhìn thấy nam hài này còn đứng ở cửa, phảng phất như đang chờ mình.
Vừa thấy Tiểu Nãi Đường đi ra, liền nghênh đón.
"Ngươi… Còn cần gì nữa không?" Loli tóc bạc có chút ngoài ý muốn.
"Cảm ơn đã lúc nãy đã giúp đỡ ta. Cái này cho ngươi.
Ngươi là đứa trẻ thiện lương, thiên chúa sẽ phù hộ ngươi.”
Nói xong, đem một túi bánh quy đặt ở trong tay Tiểu Nãi Đường, sau đó khoát tay với cô, xoay người rời đi.
"A?"
Ngư Nãi Đường nhìn bóng lưng nam hài này, sửng sốt một chút.
Bất quá dù sao cũng là một tập phim nhỏ, lão loli tóc bạc lập tức cười cười, cũng không để ở trong lòng, kéo rương nhanh chóng rời đi.
Ở khu vực đỗ xe taxi, tiểu loli ngăn một chiếc xe vừa ngồi vào, lại đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy ven đường, một thân ảnh quen thuộc đứng ở đó.
Cậu bé mua bánh quy.
Trong lòng hơi động, để người lái xe chờ đợi. Loli tóc bạc buông cửa sổ xuống, đối với người bên ngoài xe cười nói: "Này!”
"Ừm hừ?" Cậu bé ngẩng đầu lên và mỉm cười với cô.
"Ngươi đang chờ xe à?"
"Đúng vậy."
"Thân là một hài tử tốt được thần linh phù hộ, ta dự định lại làm chút chuyện tốt." Loli tóc bạc cười nói: "Lên xe đi, lúc này khẳng định rất khó tìm được xe.
Nhưng ta nói trước, phí đi xe chúng tôi chia đôi.”
Cậu bé mỉm cười như thể hắn ta đang cực kỳ vui sướng.
Năm 2001, thành phố Kim Lăng, tòa nhà tử phong cao nhất vẫn chưa có.
Quảng trường Đức Cơ trung tâm mua sắm quốc gia đạt được doanh số bán hàng xếp hạng đầu ở hậu thế cũng chưa được xây dựng.
Ừm, đương nhiên, quảng trường Đức Cơ này sau này nổi danh khắp cả nước, cũng là bởi vì dính đến một chuyện bát quái trong giới giải trí.
Năm 2001, trung tâm thành phố Kim Lăng, nơi nhộn nhịp nhất, vẫn là một con phố mới. Trung tâm mua sắm tốt nhất, vẫn là Kim Ưng.
Đúng vậy, chính nơi mà sau này bốc cháy, đốt cả tòa nhà thành ngọn đuốc lớn, chính là nó.
Ga tàu điện ngầm được xưng là lớn nhất châu Á —— chính là trung tâm tàu điện ngầm dưới lòng đất có mấy chục lối ra, đừng nói người ngoài, cho dù là người địa phương đi cũng phải choáng vàng với mê cung dưới mặt đất này, còn xa xa mới xây dựng được.
Cái ga tàu điện ngầm này về sau được xây dựng lớn như thế nào a.
Nói vậy đi, ga tàu điện ngầm này có hang chục lối ra, phân biệt nằm ở: đường Hán Trung, đường Trung Sơn Bắc, đường Trung Sơn Đông, đường Trung Sơn Nam, đường Phong Phú, đường Hoài Hải … Một trạm!
Chỉ cần nghe qua có nhiều con đường như vậy! Đủ biết ga tàu điện ngầm này lớn như thế nào!
Ngươi ném một tiểu đội quỷ tử binh đi vào, ba ngày có thể tự mình chuyển ra cũng coi như ta thua!
Phải đến năm 2005, tuyến tàu điện ngầm đầu tiên của Kim Lăng mới có thể được khai trương.
Năm 2001, nơi mà những thanh niên trẻ tuổi thích đi, vẫn là quảng trường Leidy dưới lòng đất, với các cửa hàng nhỏ san sát nhau.
Năm 2001, khách vẫn xếp hàng dài trước cổng Pizza Hut.
Năm 2001, thời đai mà vẫn còn dựa vào lẩu bình quân đầu người tính tiền để thu hút một lượng lớn người trẻ —— lúc này thương hiệu chuỗi lẩu cao cấp một chút, vẫn là Dê Béo Nhỏ.
Hadilao vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
**
【SỐ 13 PHỐ MINK (BẢN DỊCH)】 : Trọng sinh, Kinh dị, Phương Tây, Dị Thế **