Chương 978
Ngẫu Nhiên Cảm Thụ
Hồ bơi của bộ quốc tế trường Số 8, vẫn mở cửa cho bên ngoài, cho nên địa phương ven bờ có mấy người buôn bán, trong đó có một cửa hàng đồ uống lạnh và đồ ngọt.
Trần Nặc nhớ rõ lúc trước đã cùng Tôn Khả Khả và bạn học đi bơi rồi ghé qua đây một lần.
Mặc dù là ngày làm việc, nhưng giữa trưa, bởi vì ngay trước cổng cơ sở bộ quốc tế, cho nên vẫn có chút khách hang —— những sinh viên của bộ phận quốc tế có ai mà lại thiếu tiền.
Lúc Trần Nặc đi tới tiệm đồ uống lạnh, nhìn thấy mấy nữ sinh bộ phận quốc tế đang xếp hàng mua đồ.
Mấy cô gái này nhìn thấy "học sinh cá biệt" thanh danh hiển hách trong bộ phận quốc tế cũng đến, ngược lại không có biểu tình sợ hãi gì, ngược lại còn có nữ sinh to gan đối với Trần Nặc vứt tới hai cái mị nhãn, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi.
Một đám nhan cẩu a…
Nếu Trần tiểu cẩu trưởng thành như Lỗi ca, chỉ sợ giờ phút này chính là một loại đãi ngộ khác.
Đáp trả qua loa một chút, Trần Nặc không lựa chọn vào cửa hàng ngồi.
Bên ngoài cửa hàng, nơi ngoài trời, mấy hang ghế nằm dưới những chiếc ô che nắng.
Trần Nặc chọn một chỗ khuất gió, tìm một chỗ ngồi dưới ô che nắng ngoài trời rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, chậm rãi làm bộ nhìn tấm biển menu cỡ nhỏ bày trên bàn.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh đi ra, đứng trước mặt Trần Nặc, trước tiên rất hiểu biết mà lấy một cái gạt tàn đặt ở trước bàn Trần Nặc.
"Bánh quy, coca, um… Cửa hang có các loại kem gì? Uh… Quên đi, tất cả các vị, mỗi loại lấy một phần, không lấy matcha.
Còn có bánh quế, bánh ngọt, bánh rán, bánh đậu đỏ, sữa lắc, thêm một ly trà sữa, nhiều đường…"
Nhân viên bán hàng cầm bút ghi chép, chỉ là trên mặt có chút lúng túng: "Một mình ngươi… Gọi nhiều như vậy ta sợ không thể ăn hết được. ”
"Không có việc gì, cứ đem lên đi." Trần Nặc khoát tay áo, cũng lười giải thích quá nhiều.
"Bánh đậu đỏ và sữa lắc, còn có trà sữa, mấy thứ này của hang chúng ta không bán."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, lấy ra một tờ tiền một trăm tệ đưa cho nhân viên bán hàng, cười nói: "Ta nhớ con phố bên cạnh có một KFC, ngươi đi mua giúp ta một chút đi…"
"Ách…" nhân viên cửa hàng có chút khó xử.
Trần Nặc cười nói: "Lát nữa cũng liền đến giờ học buổi chiều rồi, ngươi cũng sẽ không có việc làm ăn gì.
Hơn nữa… Một trăm này cho ngươi đi mua, tiền thừa chính là thù lao chạy việc vặt lúc đó.”
Nhân viên bán hàng là một cô bé nhỏ tuổi, khuôn mặt của cô lộ ra một chút động tâm.
Năm 2001, làm việc trong cửa hàng bánh ngọt, một tháng lương chỉ vài trăm nhân dân tệ.
Trần Nặc đưa 100 tệ, đi mua một phần bánh đậu đỏ thêm trà sữa với sữa lắc… Nhiều nhất cũng không đến năm mươi.
Nói cách khác còn có thể có được hơn năm mươi đồng… Phí chạy việc vặt!
Hơn năm mươi nhân dân tệ, có thể bù lại số tiền lương của mình trong hai ngày.
Chẳng qua là tốn hơn mười mấy phút mà thôi…
Hơn nữa, vị khách hang trước mắt này, thoạt nhìn lại là một tiểu soái ca trẻ tuổi.
Được rồi, giá trị nhan sắc là công lý.
Nếu ngươi thêm tiền.
Gấp đôi công lý.
Nhân viên cửa hàng cuối cùng cầm lấy tờ một trăm đồng mà Trần Nặc đưa, sau đó lật bảng thông báo trên cửa tiệm thành "tạm dừng kinh doanh", rồi mới chạy ra ngoài.
Coi như là có chút cảnh giác, lúc đi, khóa cửa tiệm.
Nhân viên cửa hàng đi rồi, hai bên gần cửa hang cũng không có người, Trần Nặc tựa vào ghế mây, lẳng lặng hút thuốc, cũng không mở miệng nói gì với giọng nói thần bí kia, cứ như vậy lẳng lặng chờ.
Rốt cục, một phút sau, khi Trần Nặc dập tắt tàn thuốc, thanh âm kia lại vang lên.
"Thuốc lá có thể tàn phá chức năng của cơ thể ngươi."
Trần Nặc cười cười: "Tiêu thụ quá nhiều đường cũng không tốt.”
“……”
Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Thế nào, còn không thể ra ngoài gặp sao? Nhất định phải đợi đồ ăn lên bàn mới chịu lộ diện? Như vậy cũng không lịch sự lắm a.”
Mắt thấy đối phương lại không nói lời nào, Trần Nặc suy nghĩ một chút, dứt khoát đứng dậy, sau đó đi tới cửa hàng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, cảnh cửa thủy tinh bị nhân viên cửa hang khóa lại đã bị đẩy ra.
"Người ta khóa cửa rồi." Thanh âm phía sau vang lên.
Trần Nặc cũng không quay đầu lại đi vào cửa hàng: "Ta cũng không ăn cắp gì cả.”
Nói xong, hắn đi vào cửa hàng, mở dàn âm thanh đặt trên quầy.
Cái thời kỳ, các sản phẩm âm thanh kỹ thuật số cũng không được phát triển như ở thế hệ sau. Bình thường bên trong các cửa hàng chỉ bày các loại máy phát nhạc, hoặc trưng bày một hộp băng đĩa, hoặc là radio.
Nhưng để càng thuận tiện, chỉ cần đặt đài phát thanh, tùy tiện chỉnh tới một cái kênh phất nhạc nào đó, bài hát khá êm tai là được. Trần Nặc tiện tay điều chỉnh qua một kênh âm nhạc của địa phương, sau đó đi ra và trở lại chỗ ngồi ngoài trời.
Kênh âm nhạc này đang phát một bản pop ballad đang được lưu hành.
Bản Ballad này, Trần Nặc không rõ lắm, nhưng nghe có chút quen tai.
Ngồi trở lại chỗ ngồi, lẳng lặng thưởng thức nhạc một chút…
"Ta không thích loại âm nhạc này." Thanh âm kia nhẹ nhàng nói.
"A? Ngươi không thích à?”
"Chính xác mà nói, ta không thích loại âm nhạc mang đến cảm xúc tiêu cực."
Trần Nặc giật mình.
Bài hát này mang theo một chút hương vị kiêu ngạo, dài dòng, buồn bã… Vì thế gật đầu nói: "Không sai. Tuy nhiên, các bản ballad đều là như thế này. Nếu không ta lại đổi bài vui vẻ chút?”
"Cũng không cần phiền toái, ngẫu nhiên cảm thụ một chút coi như là một loại kinh nghiệm."
"Cảm nhận âm nhạc?"
"Không, cảm thụ cảm xúc tiêu cực." Câu trả lời của thanh âm này khiến trong lòng Trần Nặc khẽ động.
Hắn gật đầu cũng với một nụ cười lười biếng trên khuôn mặt của mình: "Ngươi nói rất thú vị, cảm xúc tiêu cực."
Nhạc pop, tất cả đều có loại cảm xúc nửa vời.
Ballad thì lại ưu buồn.
Kỳ thực mà nói, ta không thích thể loại ballad này cho lắm.”
"Ừm, nói như thế nào?"
"Những người làm bản ballad này đều quá giả tạo." Trần Nặc lắc đầu: "Bọn họ cũng không quan tâm gì đến bài hát, lật qua lộn lại cũng chỉ có một chuyện: Không ngủ được cô gái này, cho nên ưu thương.
Ta muốn ngủ với một cô gái, cô gái này không cho ta ngủ, ta rất buồn.
Ta muốn ngủ với một cô gái, nhưng cô gái này đang ngủ với người khác, ta rất buồn.
Ta muốn ngủ với một cô gái, cô gái này trước đây đã cho ta ngủ, nhưng bây giờ chia tay không thể ngủ, ta rất buồn.
Đa phần các dòng ballad phổ biến, lăn qua lộn lại cứ như vậy, nghe nhiều liền rất nhàm chán.”