Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 987 - Chương 987 Ai Sẽ Giết Ai

Chương 987

Ai Sẽ Giết Ai


Trần Nặc đứng ở đầu đường nửa đêm, nhìn những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn neon chung quanh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cỏ dại mọc um tùm.


Văn minh nhân loại phồn hoa trước mắt, yếu ớt như mảnh giấy, nhẹ nhàng đâm một cái sẽ vỡ vụn.


"Hắn còn đang nghĩ biện pháp bù đắp cho ”thiếu sót ‘một’” kia, trước khi hắn tìm được ‘một', hắn sẽ không bắt đầu tiến hóa!


Cũng sẽ không bắt đầu thu hoạch. ”


Trần Nặc thở dài.


Bây giờ có thể an ủi bản thân như vậy, cũng quả thật, tạm thời an toàn.


Nhưng…


Một khi tìm được thì sao?


Hơn nữa, một khi mẫu thể bắt đầu tiến hóa… Một khi hắn bắt đầu tương tác …


Sẽ tăng cường vô hạn!


Mẫu thể tân sinh này hiện tại đã cường đại đến mức cơ hồ không cách nào đối kháng.


Một khi hắn ta bắt đầu tương tác để tiến hóa…


Trần Nặc hít sâu một hơi.


Hắn lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi rồi lại rút điếu thuốc cuối cùng bắt đầu hút.


Ngón tay Trần Nặc đều khẽ run rẩy.


Hít một hơi, Trần Nặc cười khổ một chút.


Ai sẽ tin điều đó?


Trên đường phố lúc nửa đêm, một học sinh trung học mười tám tuổi đang suy nghĩ về việc liệu thế giới có thể bị phá hủy hay không…


Thật đúng là có chút…


Mẹ kiếp!


Điện thoại di động trong túi rung vài lần.


Trần Nặc lấy điện thoại di động ra, ngoài ý muốn nhìn thấy một cái tên quen thuộc.


"Uy?"


"Trần Nặc tiên sinh, chúng ta gọi điện thoại cho Hạo Nam ca những không thể liên lạc được, cho nên đành phải tùy tiện gọi cho ngài."


Đầu dây bên kia, là tiếng nói của một người đàn ông trung niên.


Trần Nặc nhớ rõ thanh âm của đối phương, cũng nhận ra. Là người đàn ông trung niên lão Thất dưới tay Lý Thanh Sơn.


Nhìn thoáng qua thời gian, đã nửa đêm.


Phỏng chừng lúc này, Trương Lâm Sinh kia đã ôm Hạ Hạ ngủ thiếp đi.


Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Có chuyện gì không?”


"Ách, Lý đường chủ muốn gặp ngài một lần, có chút phiền toái, rất gấp gáp, không biết ngài hiện tại có tiện hay không, muốn mời ngài…"


Trần Nặc cười một chút.


Chuyện lớn nhỏ lúc trước, Lý Thanh Sơn đều góp sức cho mình không ít. Cũng đã đến lúc cho hắn một ít hồi báo.


Không vi phạm nguyên tắc của mình, giúp hắn ta giải quyết một số rắc rối, cũng không có gì.


"Ta ở ngã tư đường xxx, bên cạnh có một hiệu sách xx, ngươi phái xe tới đón ta đi."


Trong phòng, sắc mặt Lý Thanh Sơn âm trầm.


Lão Thất buông điện thoại xuống, chậm rãi thở ra: "Đường chủ, Hạo Nam ca không liên lạc được, Trần Nặc tiểu tiên sinh đáp ứng hiện tại lại đây. Ta sẽ cử người lái xe đến đón.”


"Hô…"


Lý Thanh Sơn thở dài, sắc mặt hơi thêm một tia sống động.


"Đừng phái người đi, ngươi tự mình lái xe đi đón."


Lý Thanh Sơn cầm lấy khăn giấy trên bàn lau trán: "Lập tức đi, đừng chậm trễ.”


"Được."


Lão Thất nói xong, xoay người ra khỏi cửa phòng.


Lý Thanh Sơn ngồi trên ghế, hô hấp dần dần dồn dập, hai mắt dần dần sung huyết, lồng ngực phập phồng.


Cà!


Lão già đứng dậy và đi bộ qua lại trong phòng một vài bước, giống như một con thú bị mắc kẹt.


Cuối cùng, đứng bên cửa sổ, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình từ cửa sổ.


"Muốn giết chết ta… Vậy hãy xem ai đã giết ai!


Mẹ kiếp! ”


Trần Nặc gặp Lý Thanh Sơn lúc gần ba giờ sáng.


Địa điểm gặp mặt là một biệt thự của Lý Thanh Sơn nằm ở phía tây thành Kim Lăng.


Tầng trệt lớn gần 200 mét vuông, diện tích này ở thành phố Kim Lăng vào năm 2001 là rất hiếm.


Nơi ở này hiển nhiên là một sản nghiệp không ai biết của Lý Thanh Sơn.


Trần Nặc được lão Thất tự mình lái xe tới đón.


Lúc đến, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng cư nhiên cũng chỉ có một mình Lý Thanh Sơn. Bên cạnh ngay cả một tùy tùng hoặc vệ sĩ cũng không mang theo.


Lúc vào cửa, lão Thất mở cửa phòng nhường Trần Nặc vào cửa, liền đứng ở cửa.


Lý Thanh Sơn lập tức từ trong ghế sô pha trong phòng khách đứng lên, đứng dậy nghênh đón.


"Trần Nặc tiểu tiên sinh, thật sự ngượng ngùng, trễ như vậy…"


Trần Nặc khoát tay áo, thần sắc rất thong dong, thản nhiên nói: "Lời khách sáo thì không cần nói, thời gian muộn như vậy, ngươi lại sốt ruột tìm tôi, xem ra là gặp phải chuyện rất khó xử, chúng ta ngồi xuống nói đi. ”


Lý Thanh Sơn tuy rằng bị ngăn cản lời nói, nhưng đối với Trần Nặc trực tiếp, cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với lão Thất ném ánh mắt: "Ngươi đi mang người đến nơi này.”


"Được."


Lão Thất xoay người rời đi, khóa cửa phòng lại.


Trang trí trong phòng khách rất xa hoa. Nhìn ra, đồ nội thất vô cùng tinh tế, xem ra cũng đã bỏ ra không ít tiền vốn.


Bất quá thẩm mỹ phẩm vị của tên Lý Thanh Sơn này cũng chỉ như vậy, đồ nội thất xa hoa tràn ngập một cỗ khí tức của nhà giàu mới nổi, phảng phất vì muốn che giấu loại khí tức này, cố ý ở trong phòng khách bày biện mấy cái bình hoa cổ xưa, trên kệ làm mấy rương để sách tinh xảo chắc chắn.


Liền có cảm giác dở dở ương ương.


Thần sắc Lý Thanh Sơn tuy rằng nhìn coi như trấn định, nhưng tơ máu trong mắt, còn có biểu tình cố nén, làm cho Trần Nặc nhìn ra một ít manh mối —— hơn nữa lão tiểu tử này hôm nay không có làm bộ làm tịch, ở trên bàn bày trà đạo giả vờ gì đó, trên bàn cũng chỉ có mấy chai bia.


Cúc áo trên cổ Lý Thanh Sơn cũng vặn ra, cả người nhìn qua có chút bộ dáng suy sụp.


"Lý đường chủ, phòng này ngược lại không tệ." Trần Nặc cười cười.


Khu vực này, hắn nhớ rõ hai mươi năm sau, gần như phải sáu bảy vạn một mét vuông.


"Chê cười, năm ngoái vừa mới mua, nhà của bằng hữu, xem như ủng hộ việc mua bán của bạn bè một chút." Lý Thanh Sơn khoát tay áo.


"Ừm, nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Trần Nặc tiện tay cầm lấy một chai bia trên bàn, vươn ngón tay cái mở chai ra, uống một ngụm.


-----


Chương 987

Bình Luận (0)
Comment