Chương 244: Kiên định không thay đổi chính là mạnh mẽ (2)
Chương 244: Kiên định không thay đổi chính là mạnh mẽ (2)
Artoria thu hồi ma lực tạo giáp tay, cân nhắc rồi nói: "Tôi cứ cảm giác lực lượng xưng là ‘Haki’ này liên quan đến ‘tâm’."
"Tâm?" Jinbe không hiểu.
"Hoặc nên nói là ý chí và lòng tin." Artoria gật đầu giải thích: "Lúc anh đánh lên giáp của tôi, tiềm thức của anh cảm thấy sẽ không dễ làm tôi bị thương được, có thể yên tâm ra tay. Thế nên tuy quyền thứ hai có sức lực tương đương quyền đầu tiên nhưng lực tàn phá lại khác nhau. Chắc là vì Haki vũ trang bị ‘tâm’ của anh ảnh hưởng."
Tuy cô không hiểu Haki, nhưng cô đã trải qua rất nhiều chiến đấu, gặp đủ loại lực lượng. Kiến thức phong phú giúp cô có khả năng nhanh chóng phân tích ra đặc điểm của lực lượng nào đó.
Mà lúc này, Jinbe mới 34 tuổi, làm hải tặc 3 - 4 năm mà thôi, còn lâu thành thục bằng thời điểm One Piece bắt đầu. Thành ra đây là lần đầu hắn nghe được lý luận như vậy.
"Nói cách khác, dưới tình huống điều kiện khác đều ngang nhau, người nào có lòng tin càng kiên định thì Haki càng mạnh à?" Jinbe chợt có cảm giác như bừng tỉnh hiểu ra.
Lại nói, rốt cuộc là ai đang dạy ai thế?
"Thế Artoria đã nắm giữ được Haki rồi à?" Trương Đạt Dã quan tâm nhất là vấn đề này.
Artoria lắc đầu đáp: "Nắm giữ một loại lực lượng mới không phải chuyện dễ dàng như vậy. Thậm chí tôi nghi ngờ trong cơ thể tôi không tồn tại loại sức mạnh ấy."
Cô cũng không quá miễn cưỡng. Hiểu biết của cô với Haki tính tới thời điểm hiện tại chính là Haki có thể làm ra chuyện ma lực cũng chưa chắc làm được, chẳng qua tạm thời chưa gặp hệ tự nhiên nên không biết tình huống như thế nào.
Trên thực tế, Trương Đạt Dã cũng nghi ngờ giống cô. Cả đám bọn họ đều là khách tới từ thế giới khác, có lẽ học được kiếm thuật và võ vẽ nơi này nhưng chưa chắc đã có sức mạnh bẩm sinh của người ở đây.
Jinbe khuyên nhủ: "Đừng nản chí, dẫn dắt Haki vốn không phải chuyện một sớm một chiều. Có lẽ lúc nào đó, đang chiến đấu thì xuất hiện. Cũng có lẽ rèn luyện tới mức độ nhất định sẽ có cảm giác."
Trương Đạt Dã nói: "Tóm lại, cảm ơn đã giải thích vấn đề cho chúng tôi."
Thật ra thì đám Trương Đạt Dã nào có dễ suy sụp như vậy. Dù không có Haki, đội ngũ của bọn họ đã rất mạnh rồi. Ít nhất có thể thoải mái đánh tơi bời một Thất Vũ Hải mất mặt nào đó.
Jinbe khách sáo: "Là tôi nên cảm ơn cô Artoria chỉ ra điểm sáng cho tôi mới phải."
Tiếp theo, Thụy Manh Manh và Sharkler cũng tới thể nghiệm cảm giác bị Haki vũ trang búng trán. Tuy hi vọng không lớn nhưng hai người vẫn muốn hiểu biết loại lực lượng này.
Tom thấy ai cũng thử rồi, không nhịn được tò mò thử một cái.
Kết quả là dọa Jinbe sợ chết khiếp, bởi vì hắn búng trán mà làm mũi Tom bay đi luôn.
Mọi người trơ mắt nhìn cái mũi nhỏ màu đen của Tom xoay vòng bắn ra ngoài, đụng trúng màng bong bóng của thuyền.
Màng bong bóng thể hiện độ đàn hồi và co dãn tốt đẹp của mình, bị cái mũi kéo dài ra bên ngoài khoảng một mét rồi bắn ‘chíu’ về chỗ cũ, dán lại trên mặt Tom.
"Xin lỗi! Vô cùng xin lỗi! Lão phu tuyệt đối không có ác ý!" Jinbe rất hoảng, dựa theo dự đoán của hắn, chút sức ấy dù có đánh bay chú mèo này cũng không đến mức bị thương nặng. Sao mới đó lại bắn rơi cả mũi rồi?
Chú mèo này là ân nhân của công chúa Shirahoshi đấy, tuyệt đối không thể gặp chuyện ngoài ý muốn vì hắn được!
"Đừng hoảng, nó không sao đâu." Trương Đạt Dã vỗ nhẹ bụng Jinbe an ủi, chủ yếu là Jinbe cao đến ba mét, muốn vỗ vai hắn thì phải nhảy lên cơ. Chưa kể bả vai của hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
Như đã nói qua, cảm giác sờ cái bụng bự của Jinbe bình thường. Chắc tại cơ thể vị này mạnh mẽ quá, thành ra bụng chẳng mềm mại tí nào. Đánh giá kém!
"Không... Không sao á?" Jinbe trợn mắt há hốc mồm nhìn Tom dịch mũi lại chỗ cũ, còn vặn như vặn ốc để điều chỉnh góc độ.
"Cậu ấy là năng lực giả à?" Jinbe nói thầm, chẳng trách lúc ấy Trương Đạt Dã nghe tiên đoán rằng cơ thể Tom bị xuyên thủng mà chẳng sốt ruột chút nào.
"Ngài nghĩ vậy cũng được." Trương Đạt Dã lười giải thích quá nhiều, rất phiền toái.
Jinbe thấp thỏm kiểm tra cơ thể của Tom, còn gọi Aladine ra kiểm tra mũi cho Tom, nghe được kết luận là không sao mới yên lòng.
Aladine ngoại trừ là thuyền phó thì còn là bác sĩ thuyền bọn họ, y thuật đáng tin cậy.
Sau khi hiểu năng lực của Tom, Jinbe và Aladine đều tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Lúc này quanh thuyền dần sáng hơn, ánh mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng rõ ràng, đã sắp lên tới mặt biển rồi.
10.000m cũng chỉ là 10 cây số mà thôi, nếu ở trên đất bằng thì chút khoảng cách ấy còn chẳng được gọi là đường. Nhưng nếu là khoảng cách 10km từ mặt biển tới đáy biển thì cả con đường đều tràn ngập thần bí.
Rào! Cá nhám voi kéo thuyền vạch nước mà ra, kích thích từng luồng sóng lớn, cũng có hơi nước rất mịn được ánh nắng chiếu ra cầu vồng ngắn ngủi.