Chương 901: Mỹ thiếu nữ tai mèo (1)
Chương 901: Mỹ thiếu nữ tai mèo (1)
Franky đáp: “Lúc chọn địa điểm dựng Franky's House là tôi đã cân nhắc đến điểm này rồi, sẽ không có vấn đề gì.”
Hôm nay Vivi mới biết, quốc gia khô hạn sẽ gặp vấn đề với hạn hán, thành phố trên mặt nước cũng sẽ bởi vì lũ lụt mà gặp rắc rối. Cô bé hỏi: “Không có biện pháp giải quyết triệt để ạ?”
“Ít nhất thì bây giờ không có cách nào. Vì bản thân loại tai hoạ này không phải là vấn đề lớn nhất, điều làm cho người ta đau đầu nhất chính là vào thời điểm này hàng năm, mực nước đều dâng cao... Nói như vậy cũng không chính xác, thực tế là hòn đảo này vẫn luôn chìm dần xuống.”
Franky nốc ừng ực một mạch nửa chai Cocacola, thở hắt ra đầy sảng khoái, tiếp tục nói: “Nếu mọi người lặn xuống nước sẽ thấy, phố sau của bây giờ thực chất được xây dựng trên nóc nhà của các thị trấn cổ xưa cách đây hàng trăm năm. Dù vậy thì phố sau vẫn đang không ngừng chìm xuống. Có lẽ vài chục năm nữa, hòn đảo này sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Sao lại như vậy?” Vivi khó có thể tin: “Nếu hòn đảo này biến mất thì những người dân sinh sống ở đây phải làm sao?”
“Hoặc là nghĩ biện pháp cứu vớt hòn đảo này, hoặc là rời khỏi đây trước khi thời điểm đó tới.” Franky đáp: “Tàu hỏa biển do thầy Tom tạo ra sẽ cung cấp cho mọi người phương tiện để rút lui bất cứ lúc nào.”
Tom gật đầu tán thành với vẻ mặt đầy tự hào, mặc dù Tom mà Franky nhắc tới không phải là nó.
So với đi thuyền, ngồi tàu hỏa biển rõ ràng là biện pháp nhanh chóng và an toàn hơn cả. Đến thời điểm bất đắc dĩ, thậm chí nó có thể xuyên qua thần nước, cường ngạnh rời khỏi hòn đảo. Nhưng hầu hết mọi người đều giống người ở phòng làm việc của Tom, ai nấy đều yêu thành phố này tha thiết, sẽ không rời đi cho đến thời khắc cuối cùng.
“Đồ ăn đã sẵn sàng!”
“Sẵn sàng rồi!”
Chị em đầu vuông kẻ xướng người hoạ hét lớn, đẩy xe thức ăn ra và bắt đầu bày bàn tiệc. Mọi người tạm thời ngừng chủ đề nặng nề và ngồi vào từng vị trí, cười đùa ăn uống.
Bữa tiệc của Franky Family vô cùng nhộn nhịp. Mở màn là điệu nhảy biến thái của Franky, hắn vừa hát vừa nhảy, chị em đầu vuông và đám đàn em tự giác nhảy cùng hắn, ngay cả ánh đèn cũng có người cố ý phối hợp.
Rõ ràng đây là hang ổ của đám thợ săn tiền thưởng kiêm xưởng dỡ thuyền, thế mà quậy lên cứ như quần ma loạn vũ, nói là hải tặc chắc cũng có người tin.
Sau màn trình diễn cay con mắt, không hiểu Franky móc đâu ra một cây đàn ukulele, nhất quyết phải biểu diễn một bài ‘hữu tình và biết ơn’, Zambai và một đám người reo hò ầm ĩ khen hay.
Trong quá trình biểu diễn xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, Franky đang đàn thì một sợi dây đàn ukulele đột nhiên bị đứt, phát ra tiếng ‘tưng~~~’.
“Hoo~~~” Tom hít một hơi lạnh rồi bịt chặt mấy sợi râu của mình, cả chiếc mèo giật bắn khỏi ghế và bay ra ngoài, in nguyên cái lỗ hình con mèo to tướng trên vách tường.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tự hỏi trong cái đầu nhỏ của Tom đang nghĩ gì.
Franky hỏi: “Chuyện gì xảy ra với con mèo cùng tên với thầy Tom vậy?”
Trương Đạt Dã nhìn sợi dây đàn bị đứt trong tay Franky cũng đoán được, chắc Tom bị ông cậu chuột của Jerry làm cho mắc chứng PTSD* rồi: “Nó bị tiếng dây đàn đứt dọa ấy mà. Mọi người tiếp tục đi, tôi đi tìm nó cho. Còn vách tường kia…”
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Franky chỉ vào mình: “Đừng lo lắng về bức tường.”
“Cũng đúng.” Có một bậc thầy đóng thuyền ở đây thì có gì đáng lo đâu chứ. Thế là Trương Đạt Dã cũng chui qua cái lỗ do Tom tạo ra, độ co giãn khi thực hiện động tác chui qua cái lỗ khiến cả nhà Franky cảm thấy hơi nghi ngờ đôi mắt của mình.
Franky chỉ vào cái lỗ và khoa tay đo đạc: “Cậu Đạt Dã... nguyên lý gì vậy? Năng lực giả trái ác quỷ à?”
...
Trương Đạt Dã đuổi theo từ cái lỗ do Tom làm vỡ ra tới hai dặm liền.
Khi cậu tìm thấy Tom thì nó đang dựa lưng sát chân tường, một tay che ria mép một tay giữ trái tim đang đập rộn muốn văng khỏi lồng ngực. Đến tận khi thấy rõ khuôn mặt của Trương Đạt Dã thì Tom mới hơi tỉnh táo trở lại.
“Không sao, ổn cả rồi, ở đây không ai muốn nhổ râu mép của mày hết. Không sao đâu.” Trương Đạt Dã xoa đầu Tom và dỗ dành một lúc lâu mới khiến nó bình tĩnh lại và theo cậu về.
Một mèo một người đi chưa được vài bước thì bầu trời chợt tối sầm xuống, không khí trở nên oi bức, mây đen đã kéo đến giăng kín bầu trời từ bao giờ không rõ.
Có cơn gió lạnh thổi qua, Trương Đạt Dã và Tom đang ngẩng đầu nhìn trời chợt nheo mắt lại, hai giọt nước mưa rơi thẳng xuống mặt chủ và mèo.
Tom nhanh trí lôi ô ra che mưa, Trương Đạt Dã nhanh trí đặt Tom lên vai.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, gió càng thổi càng dữ dội, Tom chỉ có thể nghiêng ô về phía trước để giữ cho chắc.